Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1095 - Hà Thượng Khách, Bách Đế thành!

. . . .

Đi ra từ trong huyết trì là một nữ nhân dáng người xinh đẹp.

Da thịt trần trụi ám màu huyết hồng không bình thường, tóc đen như thác nước tùy ý rủ xuống tới hông, mái tóc hỗn độn tựa như ẩn chứa lực lượng yêu dị nào đó.

Đôi mắt như bóng ma của nàng lóe ánh sáng đỏ thẫm...

Nếu như các đệ tử Tàng Đạo thư viện Nam Vực hoặc đám người Tần Thiên Nam ở đây, e là đều không thể nhận ra nữ nhân này chính là Tân Hồng Y!

Ngay cả ngũ quan cũng trở nên càng thêm thành thục quyến rũ và tà dị.

Tân Hồng Y cúi đầu nhìn hai tay mình.

Chỉ thấy da thịt hai tay sắp trong suốt, có thể thấy rõ ràng mạch máu nhỏ bé đang đập...

Cuồng phong huyết sắc nổi lên.

Giống như tà ma thức tỉnh.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nháy mắt từ trong cơ thể Tân Hồng Y bộc phát.

Bóng ma há miệng rộng, từ giữa hai hàm răng sắc bén có sóng nhiệt phun ra.

Mạch máu trên nắm tay bắt đầu phình ra!

Bên cạnh hắn còn có một nam tử trung niên.

"Đây chính là huyết mạch thật sự của Tân gia chúng ta sao..."

Tựa như cảm nhận được khí tức của người khác, Tân Hồng Y vung tay lên, một bộ váy đỏ nhanh chóng che lấp thân thể xinh.

Huyết dịch mãnh liệt không ngừng cuồn cuộn bên trong.

Tân Hồng Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nắm bàn tay.

Trong cuồng phong dường như có một bóng ma huyết sắc đang chậm rãi ngưng tụ.

Lão tổ cười nói:

Huyết trì bị khuấy động.

"Thần Hoàng cảnh trung kỳ... không sai, xem ra mức độ hoàn thành chuyển đổi huyết mạch của Hồng Y rất cao."

Chẳng biết từ lúc nào mà lão tổ Tân gia đã xuất hiện ở trước người Tân Hồng Y.

Nam tử đánh giá Tân Hồng Y một phen, hài lòng gật đầu.

"Những chuyện này ở trên đường hắn sẽ nói cho ngươi biết."

Tân Hồng Y nghi vấn: "Thần Hoàng cảnh?

"Vị tiền bối này là?

Quán đỉnh vượt qua nhiều cảnh giới như vậy nàng không thể chịu đựng được.

Nàng không thích cảm giác này.

Nếu như quá trình chuyển đổi huyết mạch mà không đủ độ, hoặc là huyết mạch tà ma trong cơ thể Tân Hồng Y không đủ tinh thuần.

"Bất quá thiên phú của ngươi thật sự không tệ, là người có độ hoàn thành thay đổi huyết mạch cao nhất trong các thế hệ thiên kiêu Tân gia."

"Tất cả mọi người là người một nhà, đồng dạng cũng vì phục hưng Tà Ma Vực, không cần khách khí như vậy."

Khóe miệng nam tử trung niên nhếch lên, nói:

Bất quá đây cũng là do được lợi từ công pháp đặc thù của Tân gia cùng với các đời trưởng lão đã luyện hóa tạp chất trong huyết trì.

Tuy rằng cảnh giới của nàng tăng vọt, trong cơ thể phảng phất có một cỗ lực lượng lấy không hết dùng không cạn.

Nhưng khi đối mặt với nam tử trung niên này, Tân Hồng Y vẫn không thể nhìn thấu hắn.

Điều này làm cho Tân Hồng Y không khỏi nhíu mày.

Lão tổ cười lắc đầu, nói:

Thấy vậy, Tân Hồng Y nhìn qua, trong mắt có vẻ nghi hoặc.

"Đồng thời, hắn cũng sẽ dẫn ngươi đi tới cổ chiến trường.

Nói tới đây lão tổ chỉ sang nam tử trung niên bên cạnh, cười nói:

"Chờ ngươi củng cố thêm một chút ta sẽ dẫn ngươi đến cổ chiến trường, hẳn là ngươi cũng biết nhiệm vụ rồi."

Tân Hồng Y khẽ gật đầu.

"Rất tốt."

Nam tử trung niên cười, sau đó xoay người rời đi:

"Ba ngày sau sẽ xuất phát."

"À đúng rồi, ta tên Hà Thượng Khách, ngươi có thể gọi ta là Hà thúc..."...

Bên ngoài cổ chiến trường, ở nơi đóng quân tạm thời của Giám Sát Thánh Điện.

"Nam Tòng Ẩn tiến vào, nhìn thấy chỉ có vài tên bạch y giám sát sứ thì không khỏi nhíu mày hỏi:

"Hà Thượng Khách đâu?"

Nghe lời Nam Tòng Ẩn nói.

Tự nhiên bọn họ sẽ phải sốt ruột...

Dù sao, nếu quả thật có một thế lực áp đảo phía trên bọn họ. . .

Sự cân bằng bị phá vỡ hoàn toàn, đến lúc đó bảy thế lực cấp Thần Chủ sẽ liên thủ.

Biết Giám Sát Thánh Điện vốn cường đại sẽ càng cường đại hơn.

Nhưng một khi bọn họ biết được mục đích Giám Sát Thánh Điện, biết được uy năng của thần vật bên trong.

"Các ngươi rút một phần lực lượng giám thị của bảy thế lực cấp Thần Chủ tới đây."

Một tên bạch y giám sát sứ sửng sốt nói.

"Nam điện chủ, không phải muốn giám thị nhất cử nhất động của bọn họ sao?"

"Còn giám thị cái rắm!"

Sắc mặt Nam Tòng Ẩn âm trầm, cười lạnh một tiếng nói.

"Bảy lão già kia không có ngốc như vậy, đã sớm phái người lẻn vào trong rồi."

Đến lúc đó nếu Giám Sát Thánh Điện lấy được thần vật, bọn họ nhất định sẽ có động tác lớn.

Tuy rằng bảy thế lực cấp Thần Chủ đều kiêng kỵ Giám Sát Thánh Điện.

Hơn nữa giữa bọn họ vốn cân bằng lẫn nhau, căn bản sẽ không liên thủ ra tay với Giám Sát Thánh Điện.

Nói tới đây, Nam Tòng Ẩn ra lệnh:

"Quên đi, mặc kệ hắn."

"Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn thần vật trong cổ chiến trường?"

Ánh mắt Nam Tòng Ẩn lóe lên sự bất mãn.

"Hình như Hà phó điện chủ có chút chuyện phải ra ngoài."

Bạch y giám sát sứ đều lắc đầu.

Sắc mặt bạch y giám sát sứ trở nên ngưng trọng, lập tức bắt đầu hành động.

Nhìn căn cứ không có một bóng người.

Ánh mắt Nam Tòng Ẩn có chút thâm thúy, có một loại thần thái nhìn không rõ nói không rõ.

Tuy rằng thời gian gần đây Hà Thượng Khách hành động rất bí mật, nhưng vẫn để lại dấu vết để lần theo.

Chỉ là hắn không đoán được đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

Sắc mặt Nam Tòng Ẩn trở nên hung ác, tràn ngập sát ý, nói:

"Ngươi cũng biết cục khi phản bội Giám Sát Thánh Điện, cho dù thực lực của ngươi có cường đại. . ."...

Trong cổ chiến trường.

Ước chừng tốn thời gian nửa ngày đám người Diệp Thu Bạch mới rơi xuống đất.

"A, các ngươi cũng có thể tìm được nơi này?"

Ở vách đá phía sau bọn họ có một cái cửa động.

Có tám bóng người từ trong động đi ra.

Trong đó bao gồm sáu người Giám Sát Thánh Điện cùng với Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn!

Tống Từ cười lạnh một tiếng nói:

"Bất quá cũng đúng, nếu như ngay cả nơi này mà cũng không tới được ta đây liền hoài nghi tàn hồn tán thành ngươi có phải mắt mù không."

Diệp Thu Bạch không trả lời mà nhìn về phía tòa thành trì khổng lồ trước mắt!

Tường vây thành đã không còn nguyên vẹn, chỗ sụp thì sụp đổ, chỗ thì loang lổ.

Bất quá vẫn còn vài chỗ bảo lưu bề ngoài ngoài vốn có, tường thành cao vút trong mây, không biết lúc đó tòa thành trì này hùng vĩ đến mức nào?

Trên cửa thành có khắc ba chữ to.

Bách Đế Thành!

Dù tường thành đổ nát, nhưng ba chữ to này vẫn nguyên vẹn.

Thấy Diệp Thu Bạch không để ý tới mình, da mặt Tống Từ không khỏi co rút, mắt lóe hung quang.

"Ngươi tiếp tục cuồng đi, ngươi sẽ không thu hoạch được gì!"

Lúc này Ninh Trần Tâm lại mỉm cười liếc mắt nhìn Tống Từ, nói:

"Ngươi đang che giấu cái gì? Sao phải cố hết sức làm bộ làm tịch như vậy."

Sắc mặt Tống Từ khẽ đổi, chỉ là nhanh chóng giấu đi.

Đột nhiên ở đường núi bên trái lại có thêm mấy người đang tiến tới.

"A, Diệp huynh?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Diệp Thu Bạch mới quay đầu nhìn.

Người này là Trình Vinh Chỉ, Đỗ Vân cũng ở đây.

Xem ra con đường tiến vào nơi này không chỉ có một.

Đỗ Vân nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía ba chữ Bách Đế Thành.

Trên mặt tỏ sự tôn kính, lập tức hai tay ôm kiếm khom người.

Bởi vì hắn xem được một ít tin tức vụn vặt từ trên sách cổ.

Chỉ là những tin tức vụn vặt kia cũng đủ cho Đỗ Vân tôn kính và thán phục Bách Đế Thành vì những gì đã bỏ ra trong trận đại chiến thượng cổ kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận