Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1148 - Ánh mắt muốn giết người không thể nào giấu được.

. . . .

Xung quanh Trấn Thiên Phù Đồ Tháp là bóng tối nặng nề, tà khí màu đen cuồn cuộn phát ra tiếng gào thét khiến người ta sợ hãi.

Không còn nhiều thời gian nha.

Nhìn một màn này, Lục Trường Sinh ngưng trọng.

Lúc này có âm thanh từ bên trong Trấn Thiên Phù Đồ Tháp truyền đến.

"A? Lần này đạo hữu đến đây có chuyện gì? Có biện pháp xử lý Tà Ma Vực rồi sao?"

Lục Trường Sinh xem thường nói:

"Không phải tới tìm các ngươi hỏi biện pháp sao?"

"Ngươi muốn tìm kiếm nhược điểm của bọn chúng sao?"

"Các ngươi cũng đừng quản râu ria, chỉ cần nói cho ta biết là được."

"Vậy các ngươi có kinh nghiệm chiến đấu cùng Tà Ma Vực phong phú như vậy, hẳn là biết quân đội của bọn hắn như thế nào và một ít phương thức chiến đấu đi?"

Lục Trường Sinh ngắt lời:

"Ngươi tới tìm mấy lão gia hỏa chúng ta để hỏi biện pháp giải quyết chính là một chuyến tay không rồi."

Mà sợ nói Lục Trường Sinh biết được tổ chức quân đội nghiêm mật của Tà Ma Vực và phương thức chiến đấu không có chút sơ hở nào sẽ sinh ra thoái ý, sau đó mặc kệ hết.

Một lão giả cười nói:

Trong tháp, bốn lão đầu nhìn nhau, bất quá vẫn bất đắc dĩ gật đầu.

Tuy rằng Lục Trường Sinh đã sớm đoán được kết quả này bất quá vẫn nhịn không được thầm mắng mấy lão nhân này một trận.

"Nếu mấy lão gia hỏa chúng ta mà có biện pháp, lúc trước cũng sẽ không tùy ý để Tà Ma Vực giương oai ở Phàm nhân giới."

"Dù sao mấy lão già các ngươi cũng không tìm thấy nhược điểm đúng không?"

Bằng không bọn họ chờ đợi nhiều năm như vậy sao không có bất kỳ một người nào từ Phàm nhân giới đến được nơi này?

Một giọng nói hùng hậu vang lên:

Thực lực không đủ thì không thể đến được nơi này.

Không phải họ không muốn nói.

Dù sao Lục Trường Sinh có thể tới nơi này, cũng đại biểu cho hắn là hi vọng cuối cùng của Phàm nhân giới.

"Tà Ma Vực chia làm bảy đại Tà ma quân."

"Có thể dùng tám chữ để hình dung. Đẳng cấp sâm nghiêm, không một kẽ hở."

"Không chiến là cận chiến giả và tấn công tầm xa."

Lão giả thanh âm hùng hậu nói:

"Đương nhiên, đây chỉ là quân đội, còn có thống soái, trưởng lão. . ."

"Ngươi nghe cho kỹ."

Quân đội an bài hợp lý đến không thể hợp lý hơn nữa.

Trách không được lúc ấy Phàm nhân giới cường thịnh một thời lại thất bại thảm hại như vậy.

Khi nghe đến đây, Lục Trường Sinh muốn chửi một tiếng con mẹ nó.

"Đầu tiên là kết cấu hệ thống Tà Ma Vực.

"Tốc độ của cả hai đều cực kỳ nhanh, cận chiến giả cực kỳ mãnh liệt, phía sau còn có kẻ tấn công tầm xa, khó lòng phòng bị."

"Tiếp theo là hai đại cấm quân, cấm quân ma thú lấy ma thú làm chủ đạo, thân thể vô địch. Quỷ thuật cấm quân dùng tà tu làm chủ, am hiểu ảo trận cùng với mê hoặc tâm linh."

"Cuối cùng mới là quân đội mà Tà Chủ, Ma Thần tự mình nắm giữ ấn soái mang danh hiệu Địa Ngục, lúc ấy trong Địa Ngục có khoảng hai trăm năm mươi thành viên, mỗi tên đều đạt tới Thần Đế cảnh."

Nói tới đây, giọng của lão giả có thêm chút gưng trọng.

"Nếu thực lực ngang bằng thì căn bản không thể phá giải."

"Khi quân đội chúng ta tiến công Ma thuẫn quân, thường thường sẽ bị ba tên Tà mâu quân phía sau tiến hành quấy nhiễu."

"Chiến trường lục địa chủ công Tà mâu quân, chủ phòng Ma thuẫn quân, thời điểm tiến công bình thường thì Ma thuẫn quân sẽ xông lên phía trước nhất, sau một Ma thuẫn quân sẽ có ba tên Tà mâu quân, dùng loại này chiến lược phương thức tiến hành đẩy mạnh."

Có công có phòng, có cận chiến có tầm xa, còn có cấm quân cảnh giới cường đại.

Quan trọng là hai trăm năm mươi tên cường giả Thần Đế cảnh.

Chưa nói đến thống soái và trưởng lão... Đến lúc đó thêm các thái thượng trưởng lão, lão tổ tông gì gì đó Lục ường Sinh cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái!

Còn Phàm nhân giới hiện tại thì thế nào?

Đừng nói là hai trăm năm mươi tên Thần Đế.

Bên ngoài ngay cả một tên Thần Đế cũng không có!

Tuy rằng lúc đó Phàm nhân giới khiến Tà Ma Vực tiêu hao không ít lực lượng.

Nhưng là mấy chục vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không biết bọn họ khôi phục đến trình độ nào...

Như vầy còn đánh cái búa... Thực lực chênh lệch như trời với đất...

"Tốt, vậy các ngươi liền câm miệng đi."

"Hết cách rồi, đã đến cực hạn rồi."

"Nếu các ngươi có biện pháp tăng cường phong ấn tiếp tục kéo dài thời gian, vậy đó chính là biện pháp trợ giúp tốt nhất đối với ta."

Lục Trường Sinh không muốn dây dưa vấn đề này nữa, vì thế liền nói: "Được rồi, ta đi đây."

"Vẫn còn chưa đủ."

"Các ngươi chỉ biết nhiêu đây thôi sao?"

Nếu như bốn lão nhân này có thể nhìn thấy biểu tình hiện tại của Lục Trường Sinh.

Phỏng chừng trong lòng cũng sẽ không đầu không đuôi nghĩ đến một câu nói.

Ánh mắt muốn giết người không thể nào giấu được.

Bất quá, hình như hắn cảm nhận được tâm tình của Lục Trường Sinh nên vội vàng nói thêm:

"Quân lục địa của bọn họ chỉ am hiểu tác chiến lục địa, quân không trung thì chỉ am hiểu tác chiến trên không trung."

"Về điểm này, lúc ấy chúng ta cũng nghĩ không ít đối sách, hiệu quả cũng không rõ ràng.

"Nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ đều có thể tránh được chiến trường bất lợi cho mình."

Lục Trường Sinh khoát tay áo nói: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa."

Mẹ nó, nói thế này có khác gì đang nhảm chứ...

"Nhưng cũng không tính là nhược điểm..."

Có khuyết điểm là có hy vọng nha!

Lục Trường Sinh chuyển ưu thành vui hỏi.

"Là cái gì?"

"Thật ra những quân đội tà ma này đều có một chỗ thiếu hụt chung."

Tựa hồ là sợ Lục Trường Sinh sinh lòng thoái lui, một lão giả vội vàng nói:

Bốn tên Nhân tổ trong tháp: "..."

Chưa bao giờ có người dám dùng thái độ kiểu này nói chuyện với bọn họ!

Lục Trường Sinh là người đầu tiên.

Trước khi đi, Lục Trường Sinh lại hỏi:

"Đúng rồi, các ngươi ai gọi là Hoàng Thiên, ai gọi là Hám Thiên đâu?"

Nhất thời có hai tên Nhân tổ đồng thời đáp:

"Là ta."

"Sao vậy, có việc gì?"

Lục Trường Sinh khoát tay nói: "Không có việc gì."

Dứt lời, Lục Trường Sinh liền phá vỡ không gian biến mất khỏi thông đạo.

Sau khi Lục Trường Sinh biến mất.

Một tên Nhân tổ trong tháp khó hiểu hỏi:

"Hám Thiên Hoàng Thiên, làm sao tiểu tử này biết danh hào của các ngươi?

Hàng Thiên cười đáp lại:

"Hẳn là các đệ tử của hắn nói cho hắn biết."

Thấy hai tên Nhân tổ còn lại khó hiểu, Hám Thiên giải thích:

"Đám đệ tử của hắn đều là hạt giống tốt... Coi như ở thời đại của chúng ta cũng cơ hồ không có nhân tài như vậy."

"Bọn họ đến Thanh Tiêu học viện, phân biệt kế thừa Hám Thiên viện cùng Hoàng Thiên viện chúng ta."

Hoàng Thiên cũng gật đầu nói:

"Nếu như cho bọn họ thêm một ít thời gian, có lẽ Phàm nhân giới sẽ được cứu..."

"Đánh giá cao như vậy?"

Chỉ tốt hơn chứ không kém tên tiểu tử Thạch Sinh kia.

"Cũng không biết người này làm như thế nào mà thu được những đệ tử đặc biệt thế này, nguyên một đám đều yêu nghiệt, nếu cho ta một tên ta có thể trực tiếp cho hắn làm đệ tử quan môn."

"Ha ha ha, nói cách khác, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này, sự hưng thịnh của Phàm nhân giới đều dựa những người này sao?"

Hoàng Thiên và Hám Thiên nhìn nhau cười, lắc đầu nói:

"Những người này còn cần thời gian trưởng thành, chuyện hưng thịnh hay không thì phải xem Lục Trường Sinh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận