Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 699 - Luyện ngục lão tổ

. . . . . . .

Nếu có người ở bên ngoài Luyện Ngục thành tất nhiên có thể nhìn thấy một cảnh tượng làm người ta cả đời khó quên.

Giờ phút này trên không Luyện Ngục thành.

Một cột sáng màu đỏ máu từ chỗ trung tâm Luyện Ngục thành phóng thẳng lên cao.

Cột sáng màu đỏ to lớn bao phủ cả ba cây cột đá phong ấn.

Ánh sáng màu đỏ vô tận giống như tràn ngập toàn bộ Tuyệt Hồn thành trong khoảnh khắc này!

Huyết khí điên cuồng tuôn ra.

Sát ý tràn ngập.

"Nếu thật sự là Gian Luyện Ngục làm ra thì kế hoạch của chúng ta đây phải có sự thay đổi. . . . . ."

Miêu Bang là một tên tán tu.

"Cỗ hơi thở này, cỗ uy áp này. . . . . . Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

"Miêu Bang đi dò xét đã trở lại chưa?"

Ở Tinh Vân thành.

Nhạc Chính Trì yên lặng một lúc sau đó nói:

Bên trong không khí có mùi máu tanh lan rộng.

Chiến lực trên thực tế cũng không thể xem là thuộc nhóm đầu.

Đám người Nhạc Chính Trì nhìn thấy một màn này mà sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Bên trong cột sáng màu đỏ có linh hồn đang không ngừng rít gào!. . . . . .

"Không sai, cỗ hơi thở này cũng không phải chúng ta có thể chống lại, cần tìm người liên minh."

Mọi người đều gật gật đầu đồng ý. . . . . . .

"Hơn nữa cỗ hơi thở này rất giống hơi thở mà đám gia hỏa Vô Gian Luyện Ngục kia phát ra."

Bên kia, ở Ma Vương thành.

Nhưng người này có năng lực cảm ứng đặc biệt, không ai ở chỗ này có thể sánh bằng!

"Nói Miêu huynh tìm vị trí Ma Vương thành, Vô Gian Luyện Ngục quá mức nguy hiểm, chúng ta cần phải liên minh với Ma Vương thành mới có thể đối phó bọn họ."

Bên trong Luyện Ngục thành, Phan Tà, Giang Thần, Hãn Hoa cùng với Hoàng đang quỳ gối trước cột sáng màu đỏ máu, vẻ mặt đầy sự hưng phấn, hai tròng mắt nhìn cột sáng màu đỏ máu trên không và cái hộp đang dần mở nắp, ánh mắt tràn ngập sự sùng kính!

"Nhưng ngược lại cũng cho chúng ta biết được vị trí của Luyện Ngục thành. . . . . .". . . . . .

Một tiếng nói già nua âm từ trong hộp truyền ra.

"Nói vậy chuyện này có liên quan đến việc đám người Vô Gian Luyện Ngục rút ra thần hồn."

Sương máu hội tụ trở thành một bóng người.

Tất nhiên đám người Diệp Thu Bạch cũng thấy được cột sáng màu đỏ máu phóng lên cao.

Bốn người Phan Tà không dám chậm trễ chút nào.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên lão giả này.

Là một lão giả có hai mắt hãm sâu, thân mình gầy ốm, giống như chỉ còn lại có xương cốt.

"Đây là đang tiến hành nghi thức nào đó?"

"Là ai đánh thức bổn tọa?"

Theo giọng nói vang lên, cột sáng màu đỏ máu không ngừng bị hộp đen hút vào bên trong.

Ngay sau đó hóa thành từng luồng sương máu phóng ra khỏi miệng hộp.

Giờ phút này.

Thời gian chừng hai ngày trôi qua.

"Ở trạng thái bị phong ấn mà còn có thể phát ra hơi cường đại thế này, lão tổ Vô Gian Luyện Ngục thật sự có chút bản lĩnh."

Khâu Căn Ngân bên cạnh nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói:

Lập tức vùi đầu trên mặt đất, cất cao giọng nói:

"Đệ tử Vô Gian Luyện Ngục Phan Tà! Bái kiến lão tổ!"

"A?"

Lão giả rũ mắt nhìn về phía Phan Tà, nói:

"Là ngươi đánh thức bổn tọa sao?"

"Đúng là đệ tử."

"Các ngươi ngẩng đầu lên."

Nghe vậy, bốn người Phan Tà lập tức ngẩng đầu lên.

Lão giả nói:

"Ta không phải đối thủ của người nọ. . . . . ."

Nghe vậy, Phan Tà cẩn thận nói:

"Thân thể ở nơi nào?"

Nói tới đây, ánh mắt lão giả dừng trên người Phan Tà, hỏi:

"Bổn tọa cũng có thể rời khỏi tòa thành này!"

"Chỉ cần có thân thể, cột đá này cũng liền không cách nào tiếp tục phong ấn ta ở đây nữa!"

"Lúc bổn tọa khôi phục thực lực chính là lúc tìm những thế lực đó thanh toán."

"Nhưng trước đó các ngươi còn phải tìm cho bổn tọa một bộ thân thể."

"Thân thể bình thường không cách nào thừa nhận được linh hồn của bổn tọa."

Phan Tà lập tức nói:

"Lão tổ, đệ tử đã tìm được người thích hợp."

Ngay sau đó ném một khối ngọc bội lên trên không trung.

Bên trong ngọc bội có một quang ảnh.

Là cảnh tượng khi Tiểu Hắc chiến đấu!

Lão giả xem xong, lập tức nói: "Vậy dùng thân thể tên này."

Trên mặt lão tổ xuất hiện một nụ cười lạnh:

"Đúng vậy lão tổ."

Phan Tà gật đầu nói:

"Nếu là đệ tử của Vô Gian Luyện Ngục ta, cũng có nghĩa là Vô Gian Luyện Ngục đã xuất thế đúng không?"

Nghe đến đây bốn người Phan Tà đều có chút mừng rỡ!

"Nếu các ngươi đánh thức ta, giải phóng ta khỏi hộp này, như vậy về sau các ngươi liền đi theo lão tổ đi."

"Ừ?" Luyện ngục lão tổ nhíu nhíu mày.

Tuy rằng không có thân thể, chỉ là một linh hồn thể, hơn nữa thực lực cũng chưa khôi phục.

Nhưng chỉ nhíu mày một cái liền khiến Phan Tà toát mồ hôi lạnh, lại vùi đầu trên mặt đất.

"Lão tổ thứ tội!

Người này có huyết mạch thật sự quá cường đại, hơn nữa thân thể cũng cực kỳ cường hãn!

Chỉ là một mình ta thật sự không phải đối thủ!"

Nghe đến đây, luyện ngục lão tổ hừ lạnh một tiếng:

"Không nghĩ tới thế hệ sau thật sự không bằng thế hệ trước!"

"Cho ngươi hai phương pháp."

Dứt lời, chỉ thấy luyện ngục lão tổ giơ một ngón tay ra, tức khắc có bốn luồng huyết quang trực tiếp bắn vào giữa hai chân mầy bốn người Phan Tà.

"Đây là lực lượng linh hồn của bổn tọa, sau khi sử dụng, cảnh giới của các ngươi có thể tăng lên tới Địa Tiên cảnh trong thời gian một nén nhang!"

"Nếu như không cách nào mang thân thể tới thì dùng phương pháp thứ hai là dụ dỗ bọn họ tới Luyện Ngục thành, đến lúc đó bổn tọa sẽ tự ra tay!"

Hiện giờ tuy rằng luyện ngục lão tổ thoát khỏi cái hộp phong ấn.

Nhưng bởi vì là linh hồn thể nên vẫn bị Tuyệt Hồn thành trấn áp.

Không cách nào thoát khỏi ba cây cột đá!

Bốn người Phan Tà nghe vậy gật đầu.

"Được rồi, đi thôi, tranh thủ thời gian."

Dứt lời.

Luyện ngục lão tổ liền khoanh chân ngồi giữa không trung, không hề để ý tới nữa.

Khâu Căn Ngân ở bên cạnh hỏi:

"Ngươi muốn như thế nào làm? Hiện tại chúng ta còn không biết vị trí của đối phương."

"Chúng ta không cần biết vị trí của bọn họ."

Phan Tà vừa đi vừa cười lạnh nói:

"Cột sáng màu đỏ máu mới vừa rồi phóng lên cao, dù là đám người Diệp Thu Bạch hay là đám tán tu kia đều thấy được, đến lúc đó sẽ tự mình tìm tới cửa."

"Cho nên chuyện chúng ta phải làm chỉ có một, chính là lẳng lặng ở đây chờ."

"Chờ bọn họ đưa tới cửa tìm chết là được."

Khâu Căn Ngân nhắc nhở:

"Hay là chuẩn bị trước một chút cho thỏa đáng, thực lực của đối phương ngươi cũng biết rõ ràng."

Phan Tà khinh thường nói:

"Thực lực cường hơn thì như thế nào?

Tuy rằng bọn họ có thể vượt biên tác chiến, nhưng nếu như chúng ta đạt tới Địa Tiên cảnh đây?"

"Có lực lượng lình hồn mà lão tổ cung cấp, chẳng lẽ bọn họ còn có thể chống lại bốn cường giả Địa Tiên cảnh sao?"

"Còn nữa nói, còn có lão tổ tại đây tọa trấn, bọn họ còn có thể phiên thiên không thành?"

Thấy thế.

Khâu Căn Ngân cũng không có khuyên nữa.

"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, làm như thế nào thì tùy, chỉ hy vọng Vô Gian Luyện Ngục các ngươi chớ quên hứa hẹn."

"Nếu không, Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện có thể khiến cho các ngươi diệt vong một lần nữa!"

Nghe vậy, hai mắt Phan Tà có một tia âm u lóe lên.

"Yên tâm đi. . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận