Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1033 - Cục diện chắc chắn phải chết, làm thế nào phá đây?

. . . .

Trong bụng quái vật này, bất kể là thi cốt bị ăn mòn khắp nơi hay là trọng lực từ trường cường đại, hoặc là linh khí tiên khí không đủ.

Mọi thứ đều khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Chỉ cần là người tu đạo tiến vào trong đây đều không có bất kỳ biện pháp nào thoát ra, đến khi linh khí tiên khí tiêu hao sạch sẽ, chỉ có thể ở yên mà chờ đợi dịch nhầy ăn mòn, biến thành một bộ thi cốt.

Lạc Phong, Hứa Lạc và Vân Trạch, sắc mặt ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh đều không hề dễ coi chút nào.

"Đầm lầy cự thú, không nghĩ tới chúng ta lại gặp phải."

"Sách cổ ghi lại đầm lầy cự thú chỉ xuất hiện ở địa phương có đánh dấu đỏ. . . . . ."

Vân Trạch cũng khó coi, nói:

Nghe vậy, bốn người Diệp Thu Bạch đưa mắt nhìn nhau.

Mục Phù Sinh bên cạnh lấy ngọc bội của Lục Trường Sinh ra, phát hiện ngọc bội cũng không có bị áp chế, vẫn còn có thể sử dụng như bình thường liền nhẹ nhàng thở ra.

"Không có người biết đầm lầy cự thú là sinh vật thế nào, dù sao người nhìn thấy miệng rộng gần như ngã xuống hết rồi, biết được điểm này là bởi vì có một vị cường giả của Liên Minh Phù Triện Sư từng tuần tra gặp phải, do không ở gần nên cũng không bị cắn nuốt."

E là gặp phiền phức lớn rồi.

"Đầm lầy cự thú là sinh vật thế nào?"

Không thể đủ quá mức ỷ lại, chỉ có tới thời điểm thật sự không có cách nào giải quyết mới nên báo sư tôn.

"E là bởi vì tiếng rống trước thời hạn của đầm lầy chi chủ nên mới dẫn tới xuất hiện biến cố. . . . . ."

Ít nhất vẫn có thể sử dụng.

Lạc Phong giải thích:

Diệp Thu Bạch ở bên cạnh hỏi:

Không có người nào từng thoát khỏi cái miệng rộng này sao?

"Cũng không thể không làm gì cả mà ngồi chờ chết, thử xem chút đi."

"Bất quá cũng có người cho rằng chủ nhân của miệng rộng này thật ra chính là đầm lầy chi chủ, bất quá cũng không ai chứng thực."

Lạc Phong và Hứa Lạc gật đầu tiến lên.

Bất quá bốn người Mục Phù Sinh cũng hoàn toàn không có ý định trực tiếp nhờ sư tôn tới giải quyết.

Đột nhiên, Vân Trạch tiến tới gần vách thịt đỏ như máu, vừa tránh dịch nhầy ăn mòn vừa nói:

Bản thân phù triện là vật môi giới, rót quy tắc chi lực rót vào trong phù triện là có thể sử dụng.

Nhìn qua liền biết không phải vật phàm.

Dù cho đã mất đi sự gia trì từ phù triện và trận pháp.

Nghĩ đến đây.

Thi cốt chung quanh cũng bị cơn lốc linh khí thổi bay tứ tán

Ngồi chờ chết cũng là chết, còn không bằng toàn lực thử một phen.

Sắc mặt ba người Vân Trạch biến đổi, công kích của bọn họ giống như nắm tay đấm vào bông mềm, không có chút tác dụng!

Nhưng mà trúng phải một kích toàn lực của ba người, vách thịt màu đỏ lún vào.

Phốc phốc phốc!

Trong tay Vân Trạch có thêm một thanh trường thương màu bạc, trên trường thương có từng điểm sáng bạc lập loè!

Nhưng thân là cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh, tự nhiên thực lực của ba người cũng không quá yếu.

Mục Phù Sinh, Diệp Thu Bạch, Phương Khung cùng với Tiểu Hắc chăm chú nhìn xem ba người đồng thời công kích vách tường thịt.

Một kích toàn lực trực tiếp rút hết phân nửa linh khí trong cơ thể bọn họ!

Đồng thời, Lạc Phong còn lấy ra một cây phù bút, trong tình huống quy tắc chi lực bị trấn áp, tuy rằng không thể sử dụng phù triện cùng trận pháp nhưng phù bút cũng là vũ khí của Lạc Phong.

Hứa Lạc hừ lạnh, linh khí bùng nổ bao trùm toàn thân.

Trong tình huống này, phù triện và trận pháp tự nhiên mất đi tác dụng.

Còn trận pháp còn thì lại mượn thiên địa quy tắc chi lực mà thành trận.

Ngay sau đó vách thịt bỗng nhiên đàn hồi trở lại tình trạng ban đầu.

Ba người kinh hô một tiếng, một bộ phận lực lượng từ công kích phản xạ ngược lại trên thân bọn họ.

Cả ba bị đánh bay ra ngoài!

Còn vách thịt thì chẳng hề có một vết thương nào, vẫn hoàn hảo như ban đầu, phập phồng phập phồng như đang hô hấp. . . . . .

Một kích toàn lực của ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh đều không có tác dụng sao?

Ba người Vân Trạch lồm cồm bò dậy, thấy cảnh tượng này mà trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

"Không có cơ hội. . . . . ."

"Một kích toàn lực không có bất kỳ tác dụng nào, lại thêm một kích nữa, dù cho linh khí bị đào rỗng cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi. . . . . ."

Hứa Lạc thì cắn răng một cái nhìn về phía bốn người Diệp Thu Bạch, giận dữ hét to:

Chẳng qua là không thể thu hoạch từ bên ngoài mà thôi.

Nói cách khác là vẫn có thể sử dụng quy tắc chi lực.

Làm được điểm này cũng không khó.

Hai người vốn chính là Phù triện sư cùng trận pháp sư cường đại.

Đây cũng không phải mượn quy tắc chi lực ở chung quanh mà là từ chính bản thân bọn họ.

Nhưng mà công kích của hai người Lạc Phong lại chứa quy tắc chi lực!

"Không sai, vách thịt lún vào dẫn tới lực lượng không ngừng phân tán và bị vách thịt chung quanh hấp thu, dẫn tới uy lực không còn đủ ba bốn phần. . . . . ."

"Nếu là đột phá bề mặt thì thế nào?"

Đối với thực lực của bọn họ hiện tại thì đột phá bề mặt vách thịt này không khó.

Khó chính là trong tình huống vách thịt lún vào, lực đạo bị phân tán lực mà còn còn có thể tiến hành đột phá bề mặt.

Tiểu Hắc nói:

"Chúng ta có thể thử xem."

Mục Phù Sinh nhìn về phía Phương Khung, Phương Khung cũng nhìn về phía Mục Phù Sinh, bọn họ nhìn nhau cười.

Trong lúc Lạc Phong và Hứa Lạc công kích, bọn họ phát hiện một kẽ hở cực kỳ quan trọng!

Bên trong khoang bụng cự thú này không có quy tắc chi lực, dẫn tới phù triện cùng trận pháp đều không còn tác dụng.

Tiểu Hắc gật đầu:

"Hình như công kích của bọn họ bị phân tán quá nhiều."

Diệp Thu Bạch sờ sờ cằm, thầm nghĩ:

Mấy người đang cùng nhau thảo luận tình huống công kích vừa rồi.

Nhưng mà bốn người Diệp Thu Bạch căn bản không thèm để ý đến Hứa Lạc.

"Nếu như không phải các ngươi một hai muốn tiến vào thì sao chúng ta lại gặp phải chuyện thế này chứ?"

Cỏn vì sao không thể dùng Thiên lôi độn phù, đó là bởi vì phù triện cần phải tiến hành dung hợp với lôi chi đạo tắc bên ngoài mới được.

Mục Phù Sinh cười nói:

"Xem ra Phương sư đệ có thể sử dụng trận pháp."

Phương Khung cười, gật gật đầu:

"Một ít phù triện của Mục sư huynh cũng không có vấn đề."

Nghe bốn người thảo luận với nhau.

Ba người Lạc Phong đều cảm thấy kinh ngạc.

Trong thời gian ngắn như vậy mà đã nhìn ra nhiều thứ thế này?

Chỉ là dù cho nhìn ra được thì cũng có ích gì chứ?

Sắc mặt Lạc Phong khó coi nói:

"Cảnh giới của các ngươi không đủ, đồng dạng không cách nào phá vỡ."

"Huống hồ vách thịt này rất đặc thù, với thực lực của chúng ta cũng khó mà đột phá được trong tình huống đặc biệt!"

Diệp Thu Bạch cười cười:

"Vậy để chúng ta thử một lần đi."

Tâm thái và năng lực quan sát, nhìn nhận của bốn người và khả năng bảo trì bình tĩnh trong tình huống tuyệt vọng này khiến cho ba người Lạc Phong cảm thấy kinh hãi, xấu hổ.

Nếu có thể vượt qua lần này.

Như vậy một ngày nào đó tên của bốn tiểu bối này sẽ vang vọng toàn bộ giới vực vĩ độ cao đi?

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Thử xem đi, cũng không thể lại gọi sư tôn gọi tới nữa."

Phương Khung cười nói:

"Mới qua không bao lâu mà lại để sư tôn tới hỗ trợ, e là hắn sẽ phát điên."

Mục Phù Sinh ở bên bổ đao:

"Nếu thật như vậy, đại sư huynh lại thêm xui xẻo."

Tiểu Hắc nhếch miệng cười:

"Cái nồi này đại sư huynh không cõng nổi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận