Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 438 - Đột phá phong ấn

. . . . . . . . . . . . . .

Muốn đột phá đến Biến Huyết cảnh chỉ có cách là chuyển huyết mạch phàm nhân trong cơ thể thành huyết mạch cấp bậc cao hơn.

Mà ngoại trừ ba cổ tộc thì ở giới vực vĩ độ thấp không có người mang huyết mạch chi lực tồn tại.

Cho nên vùng vĩ độ này không có cường giả Biến Huyết cảnh!

Chiến lực đỉnh của hai bên đã có sự chênh lệch rất lớn.

Đồng thời còn có một tin tức không tốt nữa là phong ấn sẽ hoàn toàn bị phá sau sáu ngày nữa.

Nói cách khác, sáu ngày sau chính là thời điểm đại chiến mở ra.

Tà tộc ngoại vực sẽ toàn quân vượt qua Lâm Giới sơn, tấn công Vô biên giới vực!

Đối phương quan tâm việc này sao?

Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ kế hoạch nào cũng phải sụp đổ.

E là có ý muốn rèn luyện đệ tử.

Nghĩ trước nghĩ sau cũng không có một biện pháp ứng phó nào cả.

Mời sư tôn Mục Phù Sinh ra tay cũng không có khả năng.

Sắc mặt kim giáp thống lĩnh thay đổi, lập tức gật đầu đi ra ngoài!. . . . . .

Sắc mặt Mục Chính Đình có chút khó coi, thời gian quá gấp rút.

"Không có biện pháp, người đâu!"

Nếu như đối phương muốn ra tay thì đã sớm ra tay, làm sao để diện rối rắm phát triển đến mức này?

Thực lực và cảnh giới của đối phương đều hoàn toàn áp chế Vô biên giới vực.

Cho nên không thể trông chờ vị tiền bối kia. . . . . .

Diệp Thu Bạch đang ở trong phủ đệ tu luyện.

Chỉ là trong quá trình rèn luyện đệ tử này, có lẽ người Vô biên giới vực sẽ bọ giết hơn phân nửa.

Đại chiến cận kề hắn cần phải nhanh chóng gia tăng thực lực!

"Triệu tập tông chủ các tông môn và truyền tin cho ba cổ tộc, Tà tộc chuẩn bị giáng lâm!"

Đêm tối, cách thời gian phong ấn bị phá chỉ còn lại ba ngày.

Không sai, lúc này Diệp Thu Bạch đang đột phá.

Trong sân, Đổng Tiểu Cầm đang ngồi uống trà, kinh ngạc nói:

Thạch Sinh gật đầu nói:

Linh khí hóa thành lốc xoáy dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Diệp Thu Bạch, giống như muốn nuốt chửng lấy hắn.

Tâm tính này không phải tất cả mọi người đều có được.

Cảnh giới vốn bị áp chế cũng không còn áp chế nữa.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại làm được chuyện này, có nghĩa là thể chất của Diệp Thu Bạch không bình thường.

Trên lý luận thì nếu một người có thể chất không tốt thì không cách nào áp chế cảnh giới mà củng cố đạo cơ.

Đồng dạng cũng không phải người nào cũng có thể làm được.

Nếu như không phải bên trong phủ đệ có trận pháp thì e là cỗ hơi thở khổng lồ này đã kinh động tất cả mọi người.

"Cho nên chỉ cần đại sư huynh muốn đột phá, hắn có thể đột phá bất kỳ lúc nào."

Đổng Tiểu Cầm nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch có thêm một chút kính ý.

Có thể phớt lờ sự nóng lòng mà áp chế cảnh giới của mình để củng cố đạo cơ.

"Không phải hắn mới vừa đột phá Đế cảnh trung kỳ sao? Làm sao mà lại tiếp tục đột phá rồi?"

"Ý của ngươi là Diệp Thu Bạch vẫn luôn ở áp chế cảnh giới của mình?"

"Cảnh giới của đại sư huynh tăng chậm hơn chúng ta bởi vì hắn cố tình áp chế, đạo cơ của hắn vững chắc hơn chúng ta rất nhiều."

Thạch Sinh bên cạnh cũng không có giấu giếm vì chẳng cần thiết.

Ánh trăng còn không chưa hoàn toàn phai nhạt.

Mặt trời cũng chưa có dâng lên.

Lốc xoáy quanh thân Diệp Thu Bạch đã biến mất, hắn đột phá đến Đế cảnh hậu kỳ!

Cũng trong khoảnh khắc này, cửa phủ đệ bị gõ vang.

Thạch Sinh khó hiểu đứng dậy, buồn bực nói:

"Ai tới giờ này đây?"

Vừa nói vừa tiến đến mở cửa.

Cửa mở ra, Thạch Sinh liền ngây ngẩn.

Phía sau cửa là một gương mặt cực kỳ đẹp.

Chắc là bởi nàng bị huyết mạch chi lực ảnh hưởng.

Vậy thì Mộ Tử Tình hiện giờ chính là lạnh như băng.

Nếu nói Mộ Tử Tình trước kia như ánh mặt trời, xinh đẹp và điềm tĩnh.

Diệp Thu Bạch đã lâu không gặp Mộ Tử Tình, tuy rằng dung mạo của nàng không có biến hóa lớn như khí chất đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Thời điểm mấu chốt vẫn là các sư đệ sư muội hiểu chuyện nha!

Diệp Thu Bạch đã nhận ra một màn này, không khỏi tán thưởng mấy sư đệ sự muội.

Nhìn nữ tử xinh đẹp trước cửa, hắn mừng rỡ nói:

" Tử Tình, sao ngươi lại tới đây?"

Hồng Anh, Ninh Trần Tâm nghe xong đều nhìn nhau cười, ngay sau đó cùng nhau đi ra hậu viện.

Tiểu Hắc thì kéo tai Mục Phù Sinh đang tò mò đi theo.

"Ai ai ai, ngươi nhẹ tay chút, nhẹ tay chút!"

Thạch Sinh cũng cùng Đổng Tiểu Cầm rồi đi về phía hậu viện.

"A? Đó là vị kia của Mộ gia? Nàng và sư huynh các ngươi có quan hệ thế nào?"

Thạch Sinh nói:

"Lát nữa sẽ nói cho ngươi, không nên quấy rầy bọn họ."

Nghe được giọng nói này, Diệp Thu Bạch ngẩn người, ngay sau đó lập tức ra cửa.

Giống như tình nhân đã lâu không thấy sắp gặp nhau, khẩn trương vì không biết sẽ có chuyện gì.

Chỉ nghe nữ tử lạnh nhạt nói nhưng rồi lại có chút thấp thỏm.

"Ta tới tìm Thu Bạch."

Trông trang phục rất mộc mạc nhưng khoác lên người nữ tử lại cảm giác xuất trần, khó mà diễn tả.

Thân mặc váy dài màu xanh lơ, không có gì điểm xuyết, chỉ có một dải lụa bó chặt vòng eo thon thon có thể dùng một tay ôm hết.

Mộ Tử Tình cười cười nói:

"Tà tộc ngoại vực sắp sửa đột phá phong ấn, ba cổ tộc tự nhiên cũng muốn xuất lực."

Diệp Thu Bạch thấy khó hiểu nói:

"Dù vậy thì hẳn là phụ thân cũng sẽ không thả ngươi ra đi?"

Mộ Tử Tình được coi là người cứu vớt huyết mạch của Mộ gia, người nhất có khả năng đột phá đến Biến Huyết cảnh, trọng chấn huyết mạch Mộ gia.

Tất nhiên sẽ không để Mộ Tử Tình ra ngoài trong tình huống nguy hiểm như hiện tại.

Mộ Tử Tình cười nói:

"Không có, ta chỉ nói với phụ thân là tu vi tới bình cảnh, cần ra ngoài rèn luyện một chút."

"Nhưng mà ta chỉ có thể ở đây nửa nén hương thôi, bởi vì phụ thân phái đại trưởng lão theo sát ta."

"Vất vả lắm ta mới thoát khỏi hắn đó."

Diệp Thu Bạch không khỏi cười nói:

"Xem ra phụ thân rất đề phòng ta nha."

Nghe được hai chữ "phụ thân", gương mặt vốn hơi lạnh nhạt của Mộ Tử Tình không khỏi hồng lên, như vừa được đánh một lớp phấn.

"Nói gì đó!"

"Còn không phải chuyện sớm muộn sao?"

Hiện giờ Diệp Thu Bạch dò xét cảnh giới của Mộ Tử Tình lại phát hiện đã không cách nào dò xét rõ ràng.

Nói vậy, cảnh giới của nàng đã vượt qua hắn không ít đi.

Xem ra thật sự cần nỗ lực nhiều hơn nữa.

Hai người ngồi trong đình viện dưới ánh trăng, hai tay tự giác đan vào cùng nhau.

Nửa nén hương đủ để hàn huyên không ít sự tình.

Sau đó Mộ Tử Tình rời đi, hai người cũng ước định với nhau, mỗi ngày đều sẽ gặp gỡ vào thời gian này.

Nhưng mà nghĩ tới chuyện hai người cần phải lén lút gặp mặt.

Diệp Thu Bạch trầm ngâm lúc rồi đi vào trong phòng, bắt đầu rồi khắc khổ tu luyện.

Vẫn chưa đủ mạnh. . . . . . .

Ba ngày kế tiếp Diệp Thu Bạch cùng Mộ Tử Tình đều gặp nhau một lúc.

Đối với bọn họ mà nói, không có gì nhẹ nhàng hơn được gặp gỡ nhau.

Ngày thứ ba qua đi, lúc mặt trời ló dạng thì không trung Lâm Giới sơn đã bị sương mù màu đen dày đặc phủ kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận