Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1265 - Nhân sinh như cờ

Đối với Đàm Tông Chiếu mà nói, Tiểu Hắc có lý do tin tưởng hắn, bất quá cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Đàm Tông chiếu trúng thiên phú của Tiểu Hắc chín là lý do.

Nghe Đàm Tông Chiếu nhận thua.

Một lão giả áo vàng liền xuất hiện ở trước mặt hai người, người này chính là một trong hai tên trưởng lão đưa Tiểu Hắc tới nơi đây.

Lão giả áo vàng nhìn về phía Đàm Tông Chiếu, nhíu mày hỏi:

"Ngươi thật sự muốn nhận thua? Với thực lực của ngươi, có thể đấu một trận."

Đàm Tông Chiếu cười lắc đầu:

"Ta nhận thua, thực lực của Hắc huynh và ta hẳn là sàn sàn như nhau, hơn nữa hắn chỉ mới Thần Đế cảnh sơ kỳ mà đã bộc phát ra thực lực bực này, đợi tới lúc đồng cảnh giới, ta chắc chắn không phải đối thủ, thiên phú của hắn tốt hơn, thích hợp tiếp nhận Cửu U Minh Phủ hơn ta."

Lão giả áo vàng lại nói:

"Yên tâm đi, sau khi trở về Hỗn Độn giới ta sẽ triệu tập bằng hữu nhanh chóng tới Phàm nhân giới, đến lúc đó gặp mặt."

Lão giả ở bên cạnh nam tử nghe cảm thấy khó hiểu, không phải đã nhận thua rồi sao?

Đàm Tông Chiếu gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Hắc nói:

Ở trên không trung, nam tử âm nhu thấy một màn này hài lòng gật đầu:

Đàm Tông Chiếu nghe vậy sửng sốt, lập tức tiếp nhận, sau khi biến mất khỏi địa giới này cũng tràn ngập tò mò, đại sư huynh của Tiểu Hắc... sẽ là nhân vật yêu nghiệt ở phương diện nào?

Lão giả nghe xong có vẻ nghi hoặc nhưng Đàm Tông Chiếu đã nói như vậy, hắn cũng không thể nói gì nữa, gật đầu nói:

Tiểu Hắc gật đầu suy nghĩ chút rồi lấy ra một ngọc bội đưa cho Đàm Tông Chiếu, nói:

"Đàm Tông Chiếu có ánh mắt tốt, thật sự là nhân tinh, cho dù người này không thể trở thành người thừa kế Cửu U Minh Phủ Phàm nhân giới cũng có thể chú ý một chút."

"Nếu là ý nguyện của ngươi thì cứ vậy đi."

"Ngươi đã nhận thua nên rời khỏi Cửu U Minh Phủ rồi, ngoại nhân dương gian không nên ở lại Minh phủ lâu."

"Theo ta đến đại diện đi."

Sao lại liên quan đến ánh mắt?

Tiểu Hắc theo trưởng lão tới trước một cánh cửa lớn, sau khi cửa lớn mở ra tiến vào một đại điện.

"Đến lúc đó ngươi có thể dùng khối ngọc bội này đi tìm một người tên là Diệp Thu Bạch, hắn là đại sư huynh của ta."

Đợi Đàm Tông Chiếu biến mất khỏi Cửu U Minh Phủ, trưởng lão áo vàng nhìn về phía Tiểu Hắc nói:

"Hẳn là trước đây ngươi đã thấy qua Hoàng Tuyền chi thủy đi?"

Lúc này trong điện chỉ còn nam tử âm nhu và Tiểu Hắc.

"Nói đến thì từ rất lâu, cột đá này vốn đặt Hoàng Tuyền chi linh, bỗng có một nam tử áo trắng... Cũng chính là sư tôn của ngươi, hắn tới Cửu U Minh phủ mượn Hoàng Tuyền chi linh."

Nam tử âm nhu liếc trưởng lão áo vàng một cái.

Nam tử âm nhu gật đầu nói:

Ở chỗ này có một nam tử trông trẻ tuổi, dáng vẻ âm nhu đang đứng ở trung tâm, trước hắn là một cây cột đá, trên cột đá có vẻ từng đặt thứ gì đó nhưng hiện tại lại trống không.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu vì sao người Cửu U Minh Phủ lại tìm tới mình mà không phải các sư huynh đệ khác.

Nghe đến đây Tiểu Hắc nhíu mày.

"Lúc mượn Hoàng Tuyền chi linh, hắn hứa hẹn sẽ giúp Cửu U Minh Phủ chúng ta tìm một người thừa kế vị trí Minh Chủ, xem ra người hắn nói chính là ngươi."

Trưởng lão áo vàng liền nhanh chóng lui ra ngoài thuận tiện đóng cửa điện lại.

Sư tôn?

Tiểu Hắc cả kinh.

"Sư tôn đã từng tới nơi này?"

Thấy ánh mắt Tiểu Hắc dừng trên cột đá, nam tử cười nói:

Nam tử âm nhu vuốt cột đá nói:

Tiểu Hắc gật đầu đáp.

"Là con sông màu vàng tràn ngập vô số oan hồn kia?"

Thì ra là bị sư tôn bán mất rồi...

Khó trách sư tôn không chút lo lắng khi để hắn tới Cửu U Minh Phủ này.

Dù sao dựa theo tính cách của sư tôn, gặp phải chuyện thế này nhất định sẽ cầu ổn, không muốn lây dính nhân quả, phản đối hắn tới Cửu U Minh Phủ.

"Bất quá có vẻ ngoại trừ chuyện này ngươi còn có vấn đề khác muốn hỏi ta?"

Nam tử liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hỏi:

"Tiền bối, vì sao một mảnh vỡ linh hồn của ta lại ở đáy Vong Xuyên?"

Nam tử âm nhu cười cười:

"Ta biết ngay ngươi muốn hỏi vấn đề này, tuy rằng bên trong Vong Xuyên hà luôn có oan hồn không cách nào tiến vào luân hồi liên tục bị ném vào, ta không có khả năng nhớ kỹ từng oan hồn một, nhưng đối với mảnh vỡ linh hồn của ngươi, ta quả thật có một chút đầu mối."

Tiểu Hắc liền cảm giác tứ chi bách hài của mình có một sợi tơ, có một bàn tay to thông qua sợi tơ đang khống chế quỹ tích nhân sinh của hắn!

Năng lực dò xét tiên cơ này rốt cuộc là nhân vật nào đây?

Rõ ràng đã có người tính toán hết thảy, ngay cả thời gian cũng không chênh lệch!

Rõ ràng không phải trùng hợp!

Là trùng hợp sao?

Nghe đến đây, Tiểu Hắc chỉ cảm giác da đầu tê dại!

Nam tử âm nhu gật gật đầu, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu liễm.

"Lúc ấy có một nam tử áo trắng mang mảnh vỡ linh hồn này tới, ta vốn muốn cự tuyệt, bất quá người kia từng nói chủ nhân của mảnh vỡ linh hồn có thể trở thành Minh chủ Cửu U Minh Phủ."

"Khi đó ta cũng nhận thấy nam tử kia có thực lực sâu không lường được."

Nói tới đây, sắc mặt nam tử âm nhu trở nên ngưng trọng, gằn từng chữ:

"Thế gian vô địch, ta sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua nhân vật nào có thể so sánh được, vì vậy ta cũng tin tưởng mà thả mảnh linh hồn này xuống đáy Vong Xuyên hà."

Tiểu Hắc hơi sửng sốt, lại là nam tử áo trắng?

Hẳn là người mà hắn nhìn thấy trong ký ức đi?

"Nhưng bởi vì qua một thời gian dài, chủ nhân mảnh linh hồn vẫn không có tới, ta cũng liền từ từ buông tha mới nói với sư tôn của ngươi để cho hắn giúp ta chọn lựa một người thừa kế."

Nam tử âm nhu cười nói: "Thật không nghĩ tới, ngươi chính là chủ nhân mảnh linh hồn này."

"Ngươi thật thông minh."

"Là người khác cố ý đặt mảnh vỡ linh hồn của ta ở đáy Vong Xuyên hà?"

Nghe đến đó, Tiểu Hắc suy đoán:

"Mỗi một người ở dương thế tử vong, toàn bộ linh hồn đều tiến vào Cửu U Minh Phủ, không có khả năng chỉ có một mảnh linh hồn tiến vào Cửu U Minh Phủ mà chủ nhân lại còn sống ở dương gian, tình huống này có thể nói là trường hợp đặc biệt."

"Xin tiền bối giải thích nghi hoặc!"

Nghe đến đây, hô hấp của Tiểu Hắc trở nên dồn dập, vội vàng hỏi:

Tựa hồ nhìn ra sự lo lắng trong lòng Tiểu Hắc, nam tử âm nhu vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc nói:

"Chẳng lẽ sư tôn của ngươi chưa từng dạy ngươi, không nên suy nghĩ chuyện vượt qua phạm vi thực lực của mình, dù sao chuyện vượt qua phạm vi thực lực của ngươi cho dù ngươi biết cũng không cách nào giải quyết, còn có thể đưa tới họa sát sinh."

Tiểu Hắc gật đầu.

Phải nhanh chóng báo tin tức này cho sư tôn.

Chuyện Vân Mộng đầm lầy có lẽ chỉ là trùng hợp.

Hơn nữa theo ký ức và lời nam tử âm nhu nói, Tiểu Hắc có thể kết luận bản thân đang rơi vào một kế hoạch đã được mưu đồ từ rất lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận