Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 302 - Côn Luân Thiên Trì

Sau khi nghe La Vân giải thích một lúc.

Ba người Diệp Thu Bạch đã biết được Côn Luân Thiên Trì là nơi nào.

Chính là một phúc địa ở Vô biên giới vực.

Nơi đoạt tạo hóa thiên địa!

Tọa lạc ở phía tây Côn Luân tuyết sơn, một cái hồ có nước hoàn toàn do linh khí tinh thuần biến thành.

Linh khí nơi đó nồng đậm đến cực điểm.

Cứ mười năm sẽ mở ra một lần.

Lần này Côn Luân Thiên Trì mở ra vào một tháng sau.

"Cho nên với thực lực của ba người Diệp huynh thì hẳn là tranh lấy một danh ngạch cũng không khó."

Dù sao ba người liên thủ có thể đánh chết cường giả Bán Đế có thể trung kích Đế cảnh.

Nhưng nếu là tán tu hoặc các thế lực khác thì cả danh ngạch tham gia tranh đoạt cũng không có.

Sự thật là ba người Diệp Thu Bạch có thực lực tranh đoạt.

Vì tranh đoạt ba danh ngạch này mà ba gia tộc cùng với phủ Thành chủ đều sẽ mở một trận thi đấu tranh giành danh ngạch mười ngày trước khi Côn Luân Thiên Trì mở ra.

Cho nên thực lực của ba người đặt ở Vân Khởi nho nhỏ này, dư giả để bắt lấy một cái danh ngạch.

Mỗi một thành trì đều sẽ có danh ngạch tương ứng.

Phải biết rằng.

Danh ngạch Côn Luân Thiên Trì mà Dương Tề sở hứa hẹn trên thực tế là lợi dụng danh ngạch tham gia tranh đoạt của Dương gia để cho bọn họ tự tranh đoạt.

Mà Long Khải thành thì có được ba cái danh ngạch.

Hách Lân cũng không phải nịnh nọt mới nói lời này.

Thạch Sinh nói: "Nghe đại sư huynh."

Hách Lân cười nói: "Tiến vào Côn Luân Thiên Trì có giới hạn người trẻ tuổi bên dưới Đế cảnh."

Tiểu Hắc cũng gật gật đầu.

Đánh chết và đánh bại là hai khái niệm khác nhau.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh, cười nói: "Các ngươi thấy thế nào."

Sản nghiệp cùng với thế lực đều bị Lý gia và Khang gia xâm chiếm gần hết.

Lúc này.

Giờ phút này.

Như vậy mới có thể ứng phó những chuyện sau đó.

Chỉ nghe Dương Chấn Hoài trầm giọng nói: "Đều nói một chút đi, hiện giờ còn có phương pháp nào để phá cục không?"

Đối với bọn họ mà nói, hiện giờ rất cần rèn luyện, nhanh chóng gia tăng thực lực.

Không phải chỉ chênh lệch về thực lực.

Dương Chấn Hoài nhìn bộ dạng các vị trưởng lão, trong lòng thầm than một tiếng.

Các vị trưởng lão yên lặng, có người sắc mặt âm u, có người thì ưu sầu, cũng có ngươi tuyệt vọng.

Hách Lân cũng cười nói: "Vậy được, dẫn các ngươi đến Dương gia."

Trong đại sảnh nghị sự của Dương gia.

Gia chủ Dương gia Dương Chấn Hoài đang ngồi ở thủ vị, sắc mặt âm trầm.

Phía dưới còn là một đám trưởng lão Dương gia cùng với Dương Tề.

Tình cảnh của Dương gia không tốt chút nào.

Nếu không có kế sách ứng phó thì e là trong ba ngày nữa, Dương gia sẽ bị thâu tóm sạch.

Long gia ở Long Khải thành xa xôi cũng không cách nào kịp thời tiếp viện.

Đồng thời với trạng thái hiện tại của Dương gia thì căn bản không cách nào nhận được nhiều viện trợ.

Người bên ngoài còn không có hoàn toàn đánh vào mà ý chí chiến đấu của người Dương gia đã hoàn toàn biến mất.

Dương Chấn Hoài nhìn về phía nhi tử của mình, Dương Tề, vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi hỏi: "Tề nhi, ngươi có biện pháp nào sao?"

Đây là nhi tử của hắn, đồng thời cũng là người thừa kế Dương gia.

Cho tới nay Dương Chấn Hoài đều ôm nhiều kỳ vọng đối với Dương Tề.

Dương Tề suy tư một phen sau đó nghiêm túc nói: "Chiến lực hàng đầu của ba bên đều không dễ dàng ra tay."

"Đây cũng là quy củ mà phủ Thành chủ định ra."

Dù sao chiến lực hàng đầu của ba gia tộc đều đã đạt tới Đế cảnh trung kỳ.

Một khi cường giả cấp độ này ra tay.

Như vậy Vân Khởi thành sẽ bị phá hủy, hư hại nghiêm trọng.

Dù sao hai bên cũng không có giao tình gì sâu.

Dương Tề cũng không xác định.

"Còn chuyện có tới hay không thì . . . . ."

Dương Tề lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Bọn họ còn chưa có trở về Vân Khởi thành, nhưng ta đã để người bên công hội chú ý giúp ta, nếu ba người kia trở về sẽ nói tới thù lao mà chúng ta đưa ra."

Dương Chấn Hoài hỏi: "Tề Nhi, theo lời người thì ở Dong Binh công hội có một dong binh đoàn ba người, bọn họ thế nào?"

"Tin tức còn đang trên đường đến Long Khải thành, e là chờ tới khi Long gia chi viện thì chúng ta đã sớm đã bị xoá tên rồi!"

Căn bản không cách nào so với Lý gia và Khang gia trong vấn đề trả thu lao cho dong binh đoàn.

Ba gia tộc Vân Khởi thành tranh đấu.

Dù trợ giúp một phương nào cũng đều là tốn công vô ích.

Cho nên trong Dong Binh công hội cũng hiếm có dong binh nào lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.

Có lựa chọn thì cũng lựa chọn nhiệm vụ bên Lý gia cùng Khang gia.

Bởi vì ai cũng nhìn thấy phần thắng của hai bên cao hơn.

Dương gia hiện giờ chỉ là đuốc tàn trước gió mà thôi.

Diệt vong chỉ là vấn đề thời gian . . . . .

Có trưởng lão lên tiếng: "Vậy chẳng phải là không còn bất kỳ đường ra nào?"

Không nói tới chuyện bọn họ không có đủ tài nguyên.

Hắn làm gia chủ, tự nhiên cũng biết mấy chuyện này.

Dương Chấn Hoài gật gật đầu.

"Trước đó ta cũng nghĩ tới chuyện đưa ra thù lao mời dong bình đoàn thuộc Dong Binh công hội viện trợ, nhưng đối phương cũng nghĩ đến."

"Nhưng chiến lực tầng dưới của Dương gia chúng ta lại không có nhiều như Lý gia và Khang gia liên thủ lại."

"Cho nên, trận chiến này là trận chiến giữa chiến lực trung tầng và chiến lực tầng dưới chót."

Lúc này.

Có một người từ bên ngoài chạy vào báo cáo: "Gia chủ, bên ngoài có hai dong binh đoàn."

Dương Tề mừng rỡ.

Dương Chấn Hoài cũng vội vàng nói: "Để cho bọn họ tiến vào."

Hạ nhân nghe vậy gật đầu.

Sau đó mời hai dong binh đoàn tiến vào.

Người tới đúng là sáu người Lân Giáp Dong binh đoàn cùng với Diệp Thu Bạch cầm đầu Thảo Đường Dong binh đoàn.

Đương Dương Tề thấy được ba người Diệp Thu Bạch thì nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Diệp Thu Bạch, kích động cười nói: "Thật sự vinh hạnh vì mời được các ngươi tới nha!"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Nhận tiền làm việc mà thôi."

Khi Diệp Thu Bạch nói câu này thì Dương Tề càng thấy vui mừng hơn.

Lời này có nghĩa là Diệp Thu Bạch đồng ý với thù lao mà Dương gia đưa ra!

Dương Chấn Hoài cũng cười nói: "Yên tâm, ta đã nghe Tề Nhi nói tới thực lực của các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể trợ giúp Dương gia vượt qua cửa ải khó khăn lần này, danh ngạch tham gia tranh đoạt danh ngạch tiến vào Côn Luân Thiên Trì sẽ thuộc về ba người các ngươi."

Nghe tới đây.

Sắc mặt mấy tên trưởng lão đều biến đổi.

Danh ngạch tham gia trận tranh đoạt danh ngạch tiến vào Côn Luân Thiên Trì chính là một trong những tài nguyên quan trọng của Dương gia!

Có một tên trưởng lão vội vàng nói: "Gia chủ, dùng thứ này làm thù lao có phải là quá mức hay không?"

"Nếu thực lực của bọn họ đủ để ngăn cơn sóng dữ thì cứ cho đi, nhưng bọn họ chỉ là ba tên tiểu bối, sao có thể hứa hẹn thù lao quan trọng thế này?"

Sắc mặt ba người Diệp Thu Bạch không có chút biến hóa.

Nếu đối phương cho thì Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh cùng với Tiểu Hắc liền dựa theo ước định ra tay.

Nếu không cho thì xoay người rời đi thôi.

Sắc mặt Dương Tề trở nên âm trầm.

Dương Chấn Hoài cũng cảm thấy bực mình.

Sở dĩ Dương gia thế hệ này xuống dốc, có một phần nguyên nhân nằm ở đám trưởng lão có đầu óc không tỉnh táo này!

"Nếu Dương gia không còn, chúng ta giữ danh ngạch lại để làm cái gì?"

"Huống hồ, đưa danh ngạch tham tranh đoạt cho hậu bối các ngươi, bọn họ có năng lực đoạt được thứ nhất sao?"

Mặt mấy tên trưởng lão lúc xanh lúc đỏ.

"Nhưng chung quy bọn họ là người ngoài!"

"Dù thực lực của bọn họ không tồi, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì có ích gì chứ?"

Lúc này.

Dương Tề cắt ngang lời bọn họ.

"Ta lấy thân phận người thừa kế Dương gia để đảm bảo, nếu thực lực của bọn họ không được, không hề có tác dụng gì thì ta sẽ rời khỏi Dương gia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận