Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 181 - Kế hoạch tàn nhẫn

Ba con cự lang lông trắng tiếp cận nửa bước Hư Thần bị Tiểu Hắc giải quyết nhẹ nhàng như thế.

Có thể thấy được hiện giờ lực lượng thân thể của Tiểu Hắc đã đạt tới cấp độ nào.

E là gặp phải cường giả Hư Thần cảnh cũng có thể chiến một trận.

Bây giờ, Tiểu Hắc đã nhập ma.

Trong đầu tràn ngập sự đau đớn, đau đớn xâm nhập vào tận linh hồn khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí!

Hiện tại Tiểu Hắc chỉ muốn chiến đấu.

Chém giết!

Hắn muốn tiếp tục đi tới, tìm kiếm con mồi!

Trong hoàng cung Lạc Nhật vương triều, nam tử cầm quạt xếp trong tay đang ngồi trên vị trí vốn thuộc về Hoàng Nhất Thống.

Nguyên nhân là vì hắn đã biết được thân phận của nam tử quạt xếp.

Ở Lạc Nhật vương triều.

Hình như cũng không để ý việc này.

Hắn chậm rãi đi hướng vào chỗ sâu trong băng nguyên. ...

Tất nhiên Hoàng Nhất Thống cũng có nghe tới chuyện các giới vực.

"Giết... Giết!"

Đến từ thượng giới!

Cùng lúc đó.

Mắt Tiểu Hắc hoàn toàn bị ma khí đen nhánh bao trùm.

Sắc mặt Hoàng Nhất Thống thì vẫn bình tĩnh như thường.

Vì muốn dẫn dắt người Man hoang giới vực đi lên giới vực vĩ độ cao hơn, để có thể gia tăng tu vi đã bị hạn chế, đạt được thọ mệnh càng dài hơn.

Hai lão giả Phật môn đã về tới nơi này.

Vân Hoàng đế quốc không tiếc khởi xướng chiến dịch chinh chiến thiên lộ.

Làm chủ nhân của một vương triều.

Thời kỳ thượng cổ.

Dẫn tới hiện giờ võ đạo trên đại lục này rơi vào mê mang.

Vô số tông môn thế gia bị diệt môn.

Hoàng Thiên Minh cũng tỏ vẻ cuồng nhiệt khi nhìn về phía nam tử quạt xếp.

Thế mà chinh chiến thiên lộ vẫn kết thúc trong sự thất bại.

Hiện giờ thấy hai lão giả Phật môn trở về.

Trận chiến ấy tập kết gần như tất cả các tông môn thế gia trên đại lục.

Hoàng Nhất Thống khó hiểu nói: "Vì sao hai vị tiền bối không trực tiếp bắt ba người kia trở về?"

Lão giả râu dài chắp tay trước ngực, cung kính nói: "Đã có thể xác định ba đệ tử của người nọ đều ở trong liên minh Bắc Vực."

Nam tử quạt xếp cười nói: "Hai vị, tình huống như thế nào rồi?"

Sau trận chiến ấy, Man hoang giới vực đi về hướng suy tàn.

Hắn tự nhiên biết rõ những chuyện về thượng giới.

Ở thế giới này, một khi cảnh giới đạt tới một cấp độ nhất định thì không nào tăng lên được nữa.

Chỉ có tiến vào thượng giới mới có thể.

Rất nhiều truyền thừa biến mất.

Đến lúc đó Lạc Nhật vương triều sẽ trở nên hưng thịnh!

Hoàng Nhất Thống muốn bắt lấy cơ hội dẫn dắt Lạc Nhật vương triều đi đến thượng giới.

Hiện giờ người thượng giới lại tới nơi đây.

"Hai vị tiền bối chính là cường giả Hư Thần cảnh, chuyện bắt lấy ba gã tiểu bối hẳn là rất đơn giản."

Hắn biết, Diệp Thu Bạch cũng là một trong ba người.

Mà thù hận giữa Diệp Thu Bạch và Lạc Nhật vương triều đã không thể điều giải.

Chỉ có một phương chết đi mới kết thúc.

Cho nên Hoàng Nhất Thống mới vội vàng hỏi thế này.

Nam tử quạt xếp cười cười, không nói gì.

Lão giả râu dài nhìn Hoàng Nhất Thống, giải thích: "Trước không nói tới Ngôn viện trưởng và Lâm Hòa Phong tự mình tiến đến."

"Người mà chúng ta kiêng kị, cũng chính sư tôn của ba người."

"Nếu người nọ ẩn nấp ở nơi nào đó, một khi chúng ta ra tay thì không những không cách nào hoàn thành mục tiêu, còn sẽ tăng thêm tổn thất."

Hoàng Thiên Minh cười khặc khặc nói: "Quả nhiên, Phật môn càng giống tà tu hơn nha."

Hiện giờ, lại nói tới chuyện tàn sát phàm nhân?

Phật tu luôn có lòng trách trời thương dân, tế thế cứu người.

Trong cảm nhận của mọi người.

Quả nhiên người trong Phật môn đều không phải kẻ tốt lành gì.

Mọi người nghe lão giả râu dài nói xong đều rùng mình.

Lão giả râu dài tiếp lời: "A Di Đà Phật, lão nạp có một kế."

"A? Nói nói xem?"

"Lợi dụng Ninh Trần Tâm."

Ninh Trần Tâm?

Mọi người đều nhìn về phía lão giả râu dài.

Chỉ nghe lão giả râu dài nói: "Đạo tâm của Ninh Trần Tâm kia vốn là muốn thiên hạ thái bình, phàm nhân đều trôi qua từng ngày an ổn."

"Chỉ cần chúng ta tàn sát phàm nhân và tán tu khắp nơi."

"Chắc chắn Ninh Trần Tâm kia sẽ thiếu kiên nhẫn mà dẫn người đi cứu viện."

"Đến lúc đó, chúng ta nhanh chóng bắt lấy Ninh Trần Tâm là được."

"Nhân vật có thực lực cao thâm như thế không có khả năng luôn dõi theo đệ tử."

"Nhưng có thể âm thầm thực thi kế hoạch."

"Tuy rằng không cách nào bắt ba người kia về."

Nam tử quạt xếp cười khẽ lắc đầu: "Cũng không phải."

Nghe vậy.

Hoàng Nhất Thống nhíu mày: "Chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết?"

Lão giả trừng mắt dựng ngược đứng sau lão giả râu dài phẫn nộ quát: "Đây chỉ là vì đại cục, ngươi sao dám bôi nhọ Phật môn ta?!"

Hoàng Thiên Minh cười lạnh,"Bôi nhọ? Có phải bôi nhọ hay không thì đám lão lừa trọc các ngươi tự mình biết rõ."

Sắc mặt Hoàng Nhất Thống biến đổi, kéo áo Hoàng Thiên Minh, ý bảo hắn không cần nói thêm.

Nhưng Hoàng Thiên Minh lại không có nghe.

Người khác sợ hãi Phật môn nhưng hắn không sợ.

Phải biết rằng.

Ở thời kỳ thượng cổ.

Thế lực để cho người người kiêng kị nhất không phải là Phật môn, cũng không phải Vân Hoàng đế quốc.

Mà là tà tu bọn họ.

Hoàng Thiên Minh tự nhiên không sợ hãi Phật môn.

Lão giả râu dài cũng ra hiệu cho lão giả trừng mắt, nhẹ giọng thở dài: "A Di Đà Phật, lão nạp biết tội lỗi của mình, nhưng cũng không thể không làm, mong rằng thí chủ lý giải."

Hoàng Thiên Minh cười lạnh lắc đầu: "Hừ, cố ra vẻ đạo mạo, người Phật môn giống tà tu hơn tà tu nhiều."

Thấy xung đột nổi lên.

Nam tử quạt xếp ngồi trên ghế cao ho nhẹ một tiếng.

Tức khắc có một cỗ hơi thở tràn ngập trong đại điện.

Cảm nhận được cỗ hơi thở này.

Mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nam tử quạt xếp.

Trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Cỗ hơi thở này...

Không hổ là thiên kiêu thượng giới.

"Được rồi, nếu đã xác định kế hoạch thì chỉ cần có tác dụng thôi, cứ làm đi."

"Ở chỗ này ồn ào cũng vô dụng, đừng quên thứ mà các ngươi muốn."

"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta sẽ nói với sư tôn."

Nghe nam tử quạt xếp nói.

Mọi người đều lộ vẻ hưng phấn. ...

Mười ngày sau.

Ở Thiên Thanh sơn mạch, Thiên Khiển cốc.

Nơi này cũng không có phát sinh bất kỳ trận chiến nào.

Nhưng ở bên ngoài Thiên Thanh sơn mạch, các nơi khác thuộc Bắc Vực.

Lại có tin tức khiến người ta cực kỳ phẫn nộ truyền đến.

Lạc Nhật vương triều đang bắt giết tán tu cùng với phàm nhân bình thường không có tu vi khắp nơi!

Lý do đâu?

Lý do là không chịu thần phục Lạc Nhật vương triều!

Bởi vì chuyện này nên sẽ bị tàn sát!

Tin tức truyền đến liên minh Bắc Vực.

Trong đại sảnh nghị sự.

Bầu không khí cực kỳ nặng nề.

Mọi người đều nhíu chặt mày.

Đột nhiên Vân Cảnh vỗ trận bàn, trận bàn phát ra tiếng rồi nứt toác.

"Nực cười! Sao Lạc Nhật vương triều dám!"

"Bọn chúng làm ra chuyện thế này, chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng sao!"

Mọi chuyện đều có nhân quả.

Trong giới tu đạo, nhân quả rất được coi trọng.

Hành vi này, dù là tà tu, nếu không phải vì tu luyện công pháp hoặc luyện chế thi khôi cũng sẽ không dễ dàng làm ra hành vi như thế.

Hành vi của Lạc Nhật vương triều lại là không lý do mà tàn sát khắp nơi.

Sắc mặt Ninh Trần Tâm trở nên âm trầm.

Hắn nhớ tới cách làm trước đó của Phật môn.

Đạo tâm của hắn, mục tiêu của hắn chính là giúp phàm nhân có thể sống thật tốt, giúp giữa các tông môn thế gia không có tranh đấu.

Thế gian không còn chém chém giết giết.

Nhưng hiện giờ Lạc Nhật vương triều làm ra chuyện thế này.

Hắn không cách nào chịu được.

Vì thế Ninh Trần Tâm đứng dậy, trầm giọng nói: "Cần phải ngăn chặn việc này, nếu không thì phàm nhân Bắc Vực sẽ rơi vào thống khổ vô tận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận