Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 455 - Truyền kỳ trở về

. . . . . . . . . . . . . . . .

Chuyện đám đệ tử Thảo Đường trở lại Man hoang giới vực đã truyền khắp toàn bộ thư viện.

Tần Thiên Nam cũng tự mình đi tới Thảo Đường, nhìn mấy người Diệp Thu Bạch trước mắt, hắn cười nói: "Đều đã trở lại?"

Đám người Diệp Thu Bạch ôm quyền nói:

"Viện trưởng."

Thấy tâm tính của mọi người không có theo thực lực thay đổi mà trở nên cuồng ngạo tự đại, Tần Thiên Nam không khỏi vui mừng gật gật đầu.

"Đừng cung kính như vậy, thực lực hiện tại của các ngươi ngay cả ta cũng đã không nhìn thấu."

"E là ta đã không phải đối thủ của các ngươi."

"Đệ tử mới mà sư tôn thu ở Vô biên giới vực, hoàng tử Vô Biên hoàng triều."

Nhưng với thực lực của Lục Trường Sinh, thu hồi tên này làm đệ tử vẫn dư dả.

"A? Vị này là?"

Hoàng tử của Vô Biên hoàng triều thống trị giới vực mạnh nhất vĩ độ thấp?

"Ta thích nghe lời này."

"Chỉ có ngươi thông minh sao? Ai kêu ngươi mỗi ngày lười biếng, không chịu tới giảng đạo cho đệ tử thư viện?"

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Ta nói này Tần thúc, ngươi tới đây không phải chỉ chào hỏi thôi đúng không?"

Tần Thiên Nam chỉ tay về một người phía sau Diệp Thu Bạch.

"Thực lực có cường đại hơn thì ngài vẫn là viện trưởng nh."

Tần Thiên Nam cả kinh.

Tuy rằng không có dính gì nhưng mà cơm nước xong hắn liền muốn dùng tăm xỉa răng.

Lục Trường Sinh một a một tiếng đáp:

Thói quen đã lâu không thay đổi được!

Nghe vậy, Tần Thiên Nam trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh, nói:

Lục Trường Sinh nằm ở trên ghế, dùng tăm chọc chọc kẽ răng.

Tần Thiên Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:

Ngay cả tu đạo ta cũng không hiểu rõ, tránh làm tốn thời gian của người ta.

"Dù sao hiện giờ sự tích của mấy người Diệp Thu Bạch đã truyền khắp Man hoang giới vực, bọn họ đều trở thành nhân vật truyền thuyết!"

Nghe đến đây mọi người đều cười.

Ngươi đây. . . . . . Không còn thuốc chữa.

"Ta đi dạy bọn họ, chẳng phải là đại tài tiểu dụng sao?"

Trong lúc nhất thời.

Mấy người Diệp Thu Bạch nhìn nhau, chắp tay nói: "Chúng ta nguyện ý.". . . . . .

"Thu Bạch, các ngươi nguyện ý đi sao?"

Mới vừa vào Thảo Đường, Lục Trường Sinh thường hay treo bên miệng một câu.

"Hơn nữa, lần này giảng đạo, ba viện còn lại bao gồm cả Tổng Viện cũng sẽ phái người tiến đến tham gia."

Lục Trường Sinh bĩu môi, nói:

"Không phải ta đi là được."

Hiện giờ vẫn còn dùng lời này.

"Thứ hai cũng vì khích lệ các đệ tử nỗ lực tu đạo."

"Thứ nhất, với thực lực của bọn họ thì giảng đạo cho đệ tử thư viện đã dư dả rồi."

"Ta tới đây chính là muốn mấy người Diệp Thu Bạch đi giảng đạo cho đệ tử thư viện."

Chuyện các đệ tử Thảo Đường trở về Man hoang giới vực đã truyền khắp nơi.

Tất cả người tu đạo ở giới vực đều cả kinh.

Mấy tên đệ tử truyền thuyết của Thảo Đường đã trở lại?

"Cũng không biết thực lực của bọn họ đạt tới trình độ nào rồi. . . . . ."

"Không biết, nhưng lúc bọn họ rời đi cũng đã đạt tới cảnh giới khá cao."

"Nghe nói bọn họ đến Vô biên giới vực? Nơi đó chính là giới vực mạnh nhất vĩ độ thấp, thực lực cực kỳ cao cường!"

"Có thể bởi vì lăn lộn không xong nên bọn họ mới trở về hay không?"

"Nói mấy chuyện này cũng vô dụng, đến lúc đó liền biết."

Giờ phút này, toàn bộ người tu đạo ở Man hoang giới vực đều chạy tới Nam Vực.

Bên kia, ở Nam Vực bí tộc, Tân gia.

Cờ đen bại trận.

Nói xong liền hạ một quân cờ trắng.

"Giữ gì mà giữ? Ngươi đã thua."

Nghe vậy, Lâm Hòa Phong không khỏi lắc lắc đầu, cười mắng:

"Sư tôn, giữ yên ván cờ chờ ta trở lại!"

Mỗi ngày trước cổng Thanh Vân kiếm tông đều có người muốn bái nhập.

Không chỉ bởi vì Thảo Đường không tuyển nhận đệ tử mà còn bởi vì truyền kỳ mà Diệp Thu Bạch lưu lại.

Danh hào kiếm tu đệ nhất nhân khiến kiếm tu thiên hạ theo như bầy vịt!

Lâm Hòa Phong cười nói:

"Được rồi, đi thôi, hẳn là ngươi cũng rất muốn luận bàn với hắn một trận đi?"

"Nhưng mà e là hiện tại ngươi đã không phải đối thủ của hắn, có thể tiếp được một kiếm sao?"

Nghe đến đây, Lương Phong ánh mắt trừng.

"Khinh thường ai chứ! Ta đây liền đi!"

Nói xong, Lương Phong đứng dậy rời khỏi, chỉ để lại một câu:

Sau khi Diệp Thu Bạch trở thành kiếm đạo đệ nhất nhân ở Man hoang giới vực thì hắn đã sáng lập Thanh Vân kiếm tông.

"Xem cái cây búa, Diệp Thu Bạch kia sáng lập Thanh Vân kiếm tông, kết quả làm chưởng quầy phủi tay để ta cùng Triều Miện bận rộn muốn chết."

Chỉ nghe Lương Phong hùng hùng hổ hổ nói:

"Diệp Thu Bạch đã trở lại rồi, ngươi không đi gặp sao?"

Trong Ẩn Kiếm Tông, tông chủ Lâm Hòa Phong chơi cờ với Lương Phong ở trước đại điện.

Bọn họ đều muốn nhìn xem mấy nhân vật trong truyền thuyết kia mạnh lên hay là mặt xám mày tro trở về.

Một nữ tử áo đỏ từ trong phòng đi ra.

"Hồng Y, thành công rồi sao?"

Chỉ thấy Tân Hồng Y khẽ gật đầu, nói:

"Thành công."

Hiện tại Tân Hồng Y đã không còn sựu ngây ngô của mấy năm trước, nàng thêm thành thục mỹ lệ.

Được người người xưng tụng là mỹ nữ đệ nhất Nam Vực!

Đồng thời cũng tỏa sáng rực rỡ ở Tàng Đạo thư viện.

Có dấu hiệu của người dẫn đầu thế hệ mới của Tàng Đạo thư viện.

Tu vi đã đạt tới Càn Nguyên cảnh sơ kỳ!

Từ sau khi Hồng Anh trở thành Thiên Đạo giới vực thì linh khí khôi phục.

Thực lực của tất cả người tu đạo đều được tăng cường, tốc độ cũng nhanh chóng.

"Diệp Thu Bạch đã trở lại, ngươi có nhanh chân đến xem không?"

Nghe vậy, đồng tử Tân Hồng Y co lại, ngay sau đó gật đầu, yên lặng ra ngoài.

Nam tử trung niên bất đắc dĩ lắc đầu.

Đứa nhỏ ngốc. . . . . . E là ngươi đã đuổi không kịp bóng dáng người kia từ lâu rồi.

Hắn chỉ có thể than một tiếng.

Có duyên mà không phận. . . . . .

Ở Thanh Vân kiếm tông

Kiếm Triều Miện đang xử lý sự vụ tông môn.

Vân Cảnh đẩy cửa đi đến cười nói:

"Ngươi không đi xem sao?"

Kiếm Triều Miện cười khổ nói:

"Trong tông quá nhiều chuyện cần giải quyết, e là không có thời gian."

Vân Cảnh không khỏi bật cười.

Từ khi Kiếm Triều Miện và Lương Phong giúp Diệp Thu Bạch chưởng quản Thanh Vân kiếm tông, mỗi ngày đều bận tối mặt tối mũi.

"Ngươi đi đi, ta giúp ngươi xử lý."

Kiếm Triều Miện mừng rỡ nói:

"Đa tạ sư tôn!"

Ngay sau đó liền biến mất tại chỗ!

"Tiểu tử thúi! Đã sớm chờ thế này đi?". . . . . .

Sâu trong một vùng núi ở Bắc Vực.

Có một tòa am ni cô.

Một nữ tử đầu trọc nhưng vẫn khó mà lấp đi sự phong hoa tuyệt đại quý trước tượng Quan âm.

Hình như nghĩ tới điều gì đó.

Nữ tử nhẹ nhàng cười, thấp giọng lẩm bẩm:

"Đã trở lại sao? Thật tốt."

Chỉ là không biết nàng nói về ai.

Có lẽ, chỉ có bản thân nữ tử mới biết được. . . . . . . . . . . .

Nghe được mấy đệ tử Thảo Đường muốn giảng đạo.

Man hoang giới vực gió nổi mây phun.

Người người tu đạo sôi nổi hướng về Tàng Đạo thư viện!

Các khách điếm xung quanh Tàng Đạo thư viện nam vực đều đã chật ních.

Toàn bộ Nam Vực bị vây chật như nêm cối.

Thậm chí sơn môn ngoại viện Tàng Đạo thư viện đã bị đại nhân vật các tông môn vây kín.

Bất đắc dĩ, các trưởng lão chỉ có thể xuất hiện duy trì trật tự.

Nhưng mà cũng không có ai dám ở đây nháo sự.

Dù sao nơi này còn có Thảo Đường tồn tại.

Người Man hoang giới vực có ai mà chưa từng nghe tới Thảo Đường?

Có ai dám ở nơi này nháo sự?

Không muốn sống sao. . . . . .

Các buổi giảng đạo chính thức được triển khai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận