Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1140 - Đi Giám Sát Thánh Điện đi một lần?

. . . .

Theo lời Liễu Tự Như thì nội viện Thanh Tiêu học viện chia thành Đông viện và Tây viện.

Đông viện Hoàng Thiên viện, bồi dưỡng hoàng thất cùng với người thừa kế cho các tông môn thế gia.

Tây viện Hám Thiên viện, bồi dưỡng tán tu cùng với những người tu đạo hàn môn.

Khi bốn người Hồng Anh đến đảo giữa hồ liền có thể thấy rõ ràng sự khác biệt.

Ở phía đông là các kiến trúc cực kỳ tráng lệ.

Vách tường rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang phát ra kim quang chói mắt.

Mặt tường gồ ghề, giống như từng mảnh long lân, kim quang phản xạ khiến cho long lân như đang hô hấp.

Ninh Trần Tâm cười gật đầu:

Nói tới đây Mục Phù Sinh lấy ra mấy tờ phù triện đưa cho Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi.

"Được rồi, đến đây phải chia nhau làm việc."

"Có chuyện gì thì nhanh chóng dùng ngọc bội truyền âm trao đổi."

Cỗ sát khí lạnh thấu xương này xông thẳng lên cao giống như muốn tranh phong với thiên.

"Hẳn là loại địa phương này sẽ có kết giới trận pháp ngăn cách truyền tin."

Kiến trúc phía tây hoàn toàn trái ngược, vừa giản dị vừa cổ xưa.

Mộc Uyển Nhi lật trái lật phải, tò mò hỏi:

Hoàng Thiên Viện đằng long cửu thiên, Hám Thiên Viện ra sức phục thiên!

Nhưng lại tản ra sát khí lạnh thấu xương phóng thẳng lên trời.

"Vậy ta liền mang theo Uyển Nhi sư muội đi tới Hám Thiên viện."

"Phù triện này có thể không cần thông qua lực lượng thần hồn và không gian, chỉ dùng lôi đình chi lực mà truyền âm, có hiệu quả tương tự như Thiên lôi độn phù.

Hồng Anh và Mục Phù Sinh đứng hướng về phía Hoàng Thiên viện.

"Có lẽ sẽ có tác dụng khi cần thiết."

"Cái này dùng để làm gì?"

Mục Phù Sinh cười giải thích:

Mặc dù hắn không nói hết câu nhưng mấ người Hồng Anh đều hiểu được ý của Mục Phù Sinh.

Bất quá Mục Phù Sinh cũng không có bởi vì lời Ninh Trần Tâm khen ngợi mà cảm thấy vui vẻ, hắn ủy khuất nói:

Mặt đường Hoàng Thiên viện khá đặc biệt.

Ninh Trần Tâm mỉm cười thu hồi phù triện này, gật đầu nói:

Khi Hồng Anh đi trên tấm thảm này, mỗi một bước bước ra đều có thể cảm giác được tấm thảm vàng dưới chân truyền đến một cỗ lực lượng cực kỳ bá đạo.

"Về phần phù triện khác có thể dùng để ngăn địch, bỏ chạy."

"Không hổ là đệ nhất học viện thời thượng cổ."

Dù Mục Phù Sinh không có đế vương ý nhưng hắn có khí tức hoàng thất, cũng cảm giác được điểm này.

Có thể câu động đế vương ý trong cơ thể nàng!

"Mục sư đệ luôn nghĩ thỏa đáng như vậy."

Cũng không phải đường đá xanh, cũng không phải đường bùn đất gì đó mà là một tầng thảm viền vàng phủ kín!

Trông rất giống con đường hoàng đế đi qua.

Đây cũng không phải trang hoàng xa hoa mà là có chú ý.

"Các ngươi cứ luôn..."

Sau đó bốn người chia thành hai nhóm đi về phía đông viện và tây viện.

Mục Phù Sinh biết bọn họ tuyệt đối không có nghe lọt tai.

Bọn họ không khỏi cười to.

Hồng Anh không khỏi cảm khái nói:

"Nơi này quá thích để hợp bồi dưỡng thành viên hoàng thất và những người thừa kế."

Mục Phù Sinh gật đầu nói:

"Thanh Tiêu học viện cũng không mang hư danh."

Chỉ vừa mới bước vào mà nơi đây đã mang đến cho bọn họ rung động.

"Bất quá còn có khí tức của những người khác."

Mục Phù Sinh quét mắt nhìn quanh:

"Hơn nữa không cách xa chúng ta bao xa."

Chỉ cần đối phương không cố ý che lấp dấu vết.

Hứa Đồng Nguyên nhìn hai người Ninh Trần Tâm, khẽ nhíu mày nói:

Xem ra là bạch y giám sát sứ của Giám Sát Thánh Điện.

Nam tử một thân áo trắng.

Vì chưa đi được bao lâu thì đã gặp một nam tử.

Bên kia, Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi đi trên con đường lát đá xanh của Hám Thiên viện nhưng đã sớm và đề.

Đối với nhị sư tỷ, Mục Phù Sinh hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể âm thầm kêu rên một tiếng.

Mục Phù Sinh sửng sốt, nói:

"... Không phải Liễu thúc bảo chúng ta đi điều tra mục đích Giám Sát Thánh Điện sao?"

Câu hỏi của Hồng Anh khiến Mục Phù Sinh cảm thấy khó hiểu.

"Liễu thúc ẩn nấp là bởi vì hắn không tiện bại lộ thân phận."

Hồng Anh lạnh nhạt nói:

"Chúng ta có gì mà không thể bại lộ? Trực tiếp đuổi theo bọn họ, hỏi một câu, luôn có thể hỏi ra nha."

"Hỏi ra?"

"Thật sự chỉ là hỏi?"

"Không phải dùng ép hỏi mới chính xác hơn sao?"

Hồng Anh hỏi ngược lại.

"Vì sao phải che giấu?"

"Vậy chúng ta cần che giấu hành tung hay không?"

"Đoán chừng chính là người Giám Sát Thánh Điện, chúng ta sẽ nhanh chóng chạm mặt thôi."

Nghe vậy, Hồng Anh nhún vai nói:

Như vậy với thực lực Mục Phù Sinh cũng không khó cảm giác được.

"Các ngươi là mấy tên ở Bách Đế thành... Làm như thế nào mà tới được nơi này?"

Ninh Trần Tâm cười cười nói:

"Các ngươi làm như thế nào, chúng ta tự nhiên cũng làm như thế đó."

Hứa Đồng Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói:

"Tùy các ngươi, bất quá nếu các ngươi dám can đảm cản trở hành động của ta, đừng trách ta không khách khí."

Mộc Uyển Nhi cười nói:

"Nhưng chúng ta được người ta ủy thác muốn điều tra xem rốt cuộc các ngươi muốn làm gì, mục đích thế nào?"

"Nếu không, ngươi nói cho chúng ta biết đi, như vậy cũng đỡ phải tranh đấu một trận."

Hứa Đồng Nguyên nghe xong, mặt tràn ngập sát ý:

"Nói như vậy các ngươi và bảy đại thế lực cấp Thần Chủ là một phe?"

Hiện giờ chỉ có bảy thế lực cấp Thần Chủ mới muốn điều tra mục đích của Giám Sát Thánh Điện.

"Ngươi đoán xem."

Hứa Đồng Nguyên cười lạnh nói:

"Không sao cả, các ngươi đã muốn đối địch với Giám Sát Thánh Điện chúng ta, vậy chỉ có thể khiến các ngươi lưu lại nơi này."

Nói rồi khí tức Thần Hoàng cảnh sơ kỳ bộc phát.

Chỉ có thể nói không hổ là Giám Sát Thánh Điện, nội tình quá mức phong phú, ẩn giấu cũng quá sâu.

Không nói tới Thần Chủ cảnh.

Cường giả Thần Hoàng cảnh cũng nhiều như vậy.

Lúc này Ninh Trần Tâm đứng ra, trên người cũng không có bất kỳ khí tức nào.

Khí tức Thần Hoàng cảnh của Hứa Đồng Nguyên lại tựa như gió lốc thổi quét qua Ninh Trần Tâm!

Thế nhưng Ninh Trần Tâm vẫn lù lù bất động, giống như núi lớn sừng sững.

Chỉ thấy Ninh Trần Tâm cười nhạt, nhìn Hứa Đồng Nguyên nói:

"Trước đó ta chỉ muốn hỏi mục đích Giám Sát Thánh Điện các ngươi có ảnh hưởng tốt hay xấu đối với Phàm nhân giới."

Hứa Đồng Nguyên nhíu mày nói:

"Đầu óc ngươi hỏng rồi sao? Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

Ninh Trần Tâm vẫn nghiêm túc nói:

"Giám Sát Thánh Điện có địa vị cao ở Phàm nhân giới, nếu mục đích chuyến của các ngươi sẽ mang đến tai họa cho Phàm nhân giới, như vậy ảnh hưởng sẽ lan rộng, đối với những người tu đạo và phàm nhân mà nói sẽ là một trận tai nạn."

Hứa Đồng Nguyên cười to nói:

"Ngươi là Thánh nhân sao? Chúng sinh vốn là không sống mống chết, thực lực không đủ thì có thể trách ai?"

"Huống hồ Giám Sát Thánh Điện là vì đại nghĩa!"

Ninh Trần Tâm gật đầu:

"Lý niệm và hành động của các ngươi thoạt nhìn cũng không thích hợp đạt được mục đích kia."

"Đã như vậy ngươi nói cho ta biết mục đích đi, ta sẽ cân nhắc xem có nên ngăn cản các ngươi hay không."

"Đương nhiên, nếu ta biết Giám Sát Thánh Điện sẽ mang đến tai họa cho Phàm nhân giới, ta không ngại đến đó một lần."

Giọng điệu của Ninh Trần Tâm rất bình thản.

Nghe như đang nói chuyện phiếm bình thường.

Nhưng khi nói ra những lời này, ánh mắt hắn tràn ngập sự nghiêm túc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận