Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 659 - Thù hận?

. . . .

Nếu Tuyệt Hồn thành là một nơi thí luyện.

Thì thành trì bên ngoài cùng này chín là khảo nghiệm đầu tiên đối với người tới tham gia.

Thông qua liền có thể bắt được manh mối đi tới khu vực trung bộ, tiến vào bí cảnh truyền thừa.

Không thông qua được chỉ có một con đường chết mà thôi.

Mà những linh hồn bị trấn áp ở thành trì bên ngoài cùng này sẽ cắn nuốt linh hồn của người thất bại không thông qua khảo nghiệm, hơn nữa còn đoạt xá, sau khi khôi phục thực lực sẽ đột phá hạn chế của giới này thoát khỏi Tuyệt Hồn thành.

Hết thảy chuyện này đều giống như có một bàn tay vô hình to lớn thao túng.

Mọi người đều chỉ là những con rối gỗ bên dưới những ngón tay, bị điều khiển, bị giật dây.

Đúng như Diệp Thu Bạch suy nghĩ.

Hơn nữa còn làm theo cách trái ngược, ra tay vây khốn linh hồn của đối phương.

Nói tới đây, Diệp Thu Bạch lắc đầu bật cười:

Với tính cách cẩn thận đến cực hạn của Mục Phù Sinh, hắn phát hiện điều dị thường còn nhanh hơn cả Diệp Thu Bạch nữa.

Linh hồn lão giả cũng chỉ có thể chờ đợi người tiếp theo từ bên ngoài đến tiến vào trong thành trì.

Ngay cả cơ hội để đối phương tới gần mình Mục Phù Sinh cũng không cho luôn.

Kẻ quan sát thao túng hết thảy mọi chuyện diễn ra bên trong Tuyệt Hồn thành. . . . .

Sau đói moi toàn bộ tin tức có tác dụng ra.

"Hy vọng Tiểu Hắc và Mục Phù Sinh sẽ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn đi . . . . . Không đúng."

Sau khi tìm hiểu tin tức xong rồi, Diệp Thu Bạch rời khỏi tòa thành trì này.

Ở thành trì nơi Mục Phù Sinh tiến đến.

Đó chính là sau khi người từ bên ngoài tới rèn luyện thất bại gặp phải đoạt xá.

"Hai người bọn họ chắc chắn không thể gặp chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng."

Tên cường giả đoạt xá giả sẽ dùng thân thể người mà hắn đang đoạt xá đi tới bí cảnh truyền thừa trước, không tiếc mọi giá tìm kiếm thiên tài địa bảo hoặc là chém giết những người khác để đoạt lấy linh đan diệu dược từ trên người bọn họ, không ngừng khôi phục thực lực, từ đó mới có khả năng thoát ly Tuyệt Hồn thành. . . . . .

Không sai. . . . . .

Đương nhiên, Mục Phù Sinh cũng hỏi ra được một tin tức quan trọng hơn nữa.

Chỉ là Tiểu Hắc cùng Mục Phù Sinh đều không có cho đối phương đường sống thôi.

Nhưng mà khoảnh khắc đối phương tiến vào thức hải thì bị huyết mạch ma thần của Tiểu Hắc trấn áp ngay lập tức.

Giống như nói Thánh Phù tông Ninh Tập.

Còn tình huống chỗ Tiểu Hắc thế nào.

Ánh sáng chói mắt bùng nổ rồi tản khắp các địa phương.

Nói cách khác, nếu như không có hoàn toàn nắm chắc thì tuyệt đối không thể tin tưởng những người chung quanh.

Điều này đại biểu cho có người bị đoạt xá rồi vì đã phá giải phong ấn trên cột đá . . . . .

Bọn họ biết.

Cột đá phong ấn cũng bởi vậy mà biến mất.

Tuy rằng để cho đối phương tiến vào bên trong thức hải của hắn.

Còn có những người khác. . . .

Ở bên ngoài Tuyệt Hồn thành, tông môn tương ứng của từng người đều cảm ứng được hồn bài của bọn họ vỡ vụn. . . . . .

Khi Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh cùng với Tiểu Hắc ở ba nơi khác nhau cùng đồng thời ngẩng đầu nhìn trời thì có từng cây cột đá thông thiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Đối phương đành phải tự động nói ra tất cả tin tức, sau đó cầu xin Tiểu Hắc buông tha chính mình.

Giống như Thiên Kiếm Phong Trang Tử Đống.

Nhưng ba người thông qua cũng không đại biểu người khác có thể thông qua.

Ba người thuận lợi thông qua khảo nghiệm bên ngoài cùng Tuyệt Hồn thành.

Mục Phù Sinh khẽ lắc đầu, thở dài nói:

"Sơ ý sơ ý, đúng là không nên tới nơi này."

"Cảm giác bị người ra thao túng, phải đi theo con đường được an bài sẵn thật đúng là không một chút an toàn hay an tâm gì hết."

"Ta vẫn không đủ cẩn thận nha. . . . . . Đến lúc đó phải học hỏi thêm kinh nghiệm từ sư tôn gương mẫu."

Nhớ tới Diệp Thu Bạch cùng Tiểu Hắc.

Mục Phù Sinh lại bất đắc dĩ gãi gãi đầu:

"Còn phải để sư tôn dạy cho đại sư huynh cùng Tiểu Hắc sư huynh một khóa, nếu không có đôi khi cả ta cảm thấy có nguy hiểm nhưng không thể không theo hai vị sư huynh này xông vào một lần."

Giờ khắc này.

Mục Phù Sinh cảm giác được mình sống thật khó khăn.

Nếu thật sự là một trận thí luyện.

Diệp Thu Bạch thầm nghĩ.

E là tu vi ít nhất phải đến Thiên Tiên cảnh hoặc là phía trên mới có thể đủ phá vỡ lá chắn. . . . . .

Dù cho hắn đào rỗng linh khí sử dụng Thái Sơ Kiếm Kinh kiếm thứ ba và phối hợp âm Dương Diệt Thế Lôi Thuật cũng không cách nào trảm phá nổi.

Với thực lực hiện tại của Diệp Thu Bạch.

Chỉ là phía trước con đường nhỏ u tĩnh có một lá chắn do kiếm ý phóng thích tạo thành ngăn cản.

Ước chừng khoảng một ngày qua đi.

Diệp Thu Bạch theo ấn ký linh hồn đi tới trước một chỗ khe núi.

Hai bên khe núi là núi non liên miên không dứt.

Còn ở trung tâm có một con đường nhỏ u tĩnh.

Hai bên đường nhỏ là vách đá sáng bóng, lập lòe ánh sáng giống như được đao tước rìu gọt tỉ mỉ.

Chung quanh vách đá loáng thoáng có kiếm ý mạnh mẽ phóng ra.

Chỉ mới cảm nhận được cỗ kiếm ý này thôi mà tinh thần của Diệp Thu Bạch đã phải rung lên.

Đây là kiếm ý Tiên cảnh.

Có thể nói chủ nhân của truyền thừa kiếm đạo này chính là một tên Kiếm Tiên!

Không ngừng phóng thích ánh sáng chói mắt.

Chỉ có một ngân hà lộng lẫy ánh sao treo lơ lửng bên trên Tuyệt Hồn thành.

Bên trong Tuyệt Hồn thành cũng không có ngày đêm luân phiên.

Hay là sau khi hoàn thành khảo nghiệm, mau chóng tìm hai vị sư huynh để hội hợp. . . . . .

Nhưng vào thì cũng vào rồi.

Cũng cảm nhận sâu sắc tâm trạng của sư tôn. . . . . .

Như vậy không có khả năng ra một đề mục mà không cách nào hoàn thành.

Nói cách khác, cần phải thỏa điều kiện nào đó mới có thể mở lá chắn ra.

Có lẽ là phải đợi tới thời điểm nào đó.

Cũng có thể là. . . . . . Còn chưa có đủ người tới tham dự.

Diệp Thu Bạch thử đưa ấn ký linh hồn trong tay tới sát lá chắn.

Giờ khắc này.

Cường độ lá chắn cũng bắt đầu suy yếu đi một chút.

Đúng vậy, còn phải có thêm người mang ấn ký đến.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch cũng không nóng nảy, khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Bắt đầu tìm hiểu kiếm ý mà vách đá đang phóng thích ra.

Không bao lâu sau.

Diệp Thu Bạch cảm nhận có người tiến đến.

Người thứ hai tiến vào nơi này sau Diệp Thu Bạch nửa nén nhang.

Chính là một nam tử áo trắng hai tay ôm một cây đàn cổ, có mái tóc dài màu đen tóc dài màu đen.

Nam tử áo trắng thấy được Diệp Thu Bạch liền hỏi:

"Ngươi tới rất nhanh, là đệ tử thế lực nào?"

Diệp Thu Bạch nghe vậy, suy nghĩ chút liền nói:

"Thiên Kiếm Phong."

Hắn là đại biểu Thiên Kiếm Phong tiến vào Tuyệt Hồn thành, nói như vậy cũng không sai.

Thiên Kiếm Phong?

Khi Nhạc Chính Trì nghe câu trả lời, sắc mặt vốn bình đạm nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

"Truyền thừa nơi này ngươi không lấy được."

Diệp Thu Bạch hơi nhướng mày, sắc mặt đột nhiên thay đổi sao?

Vậy là tên này có thù oán gì với Thiên Kiếm Phong?

"Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi."

Nhạc Chính Trì đứng cách Diệp Thu Bạch vài bước, nhìn khe núi, lạnh lùng nói:

"Đệ tử Thiên Kiếm Phong còn không xứng tranh đoạt với ta."

Xem ra là có thù oán thật rồi

Diệp Thu Bạch cũng có chút tò mò.

Không phải trước khi hắn tới Thiên Kiếm Phong đều rất điệu thấp sao?

Ngay cả một ít bí cảnh tài nguyên đều không có chủ động ra tay tranh đoạt.

Vì sao tên nam tử ôm đàn cổ này lại có oán khí với Thiên Kiếm Phong đây chứ.

Nghĩ cũng không nghĩ ra.

Diệp Thu Bạch mặc kệ không thèm nghĩ nữa.

Hai người không nói thêm lời nào.

Lại một ngày trôi qua, có thêm bảy người lần lượt đi tới nơi đây.

Người tới không một ai mà không phải là kiếm tu.

Bao gồm cả Diệp Thu Bạch, có tổng cộng chín người tiến đến chỗ này.

Ấn ký linh hồn bắt đầu rồi rung động, tự động bay ra dán vào trên lá chắn.

Lá bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận