Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 232 - Trận đầu của Thạch Sinh

Trần Minh Chi tuyên chiến nằm trong dự kiến của mọi người.

Dù sao hắn và Thạch Sinh là hai người đứng vững đến những phút cuối cùng trong khảo nghiệm của Diệp Thu Bạch.

Nhưng Thạch Sinh lại là người đứng vững đến tận cuối, sau đó được đường chủ Thảo Đường đường Lục Trường Sinh đến tận nơi thu nhận.

Nếu nói Trần Minh Chi phục với kết quả này, đó là chính giả.

Dù thân phận hay thiên phú hoặc cảnh giới, Trần Minh chi đều cao hơn Thạch Sinh lúc đó rất nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Minh Chi chấp nhất, muốn khiêu chiến Thạch Sinh.

Diệp Thu Bạch đứng bên cạnh Thạch Sinh cười nói: "Nếu gia nhập Thảo Đường thì nhất định phải qua con đường này nha."

"Dù sao thì có nhiều người muốn gia nhập môn hạ sư tôn như vậy, nhưng sư tôn lại thu ngươi, chắc chắn sẽ có người không phục."

Diệp Thu Bạch nghe mà đỏ mặt.

Viện trưởng Nho Viện tiếp tục hô.

Thạch Sinh nghe xong gật đầu.

Nếu Lục Trường Sinh mà nghe được lời này, e là Diệp Thu Bạch phải đi quét núi nữa rồi...

Hiển nhiên đều muốn khiêu chiến hắn.

Có trưởng lão nhìn đài luận võ mà không khỏi cảm khái.

Thạch Sinh nghe xong nhìn quanh.

"Kiếm Đường, Hồ Quốc Hoành, đánh với Trận Đường Trương Khải."

"Chuyện ngươi phải làm đó là hiển lộ thực lực của mình, để cho người khác thấy rằng ngươi được sư tôn thu làm đồ đệ là chuyện hết sức bình thường."

Thật sự như lời sư huynh nói, có rất nhiều tân sinh đều đang quan sát hắn, trong mắt tràn ngập chiến ý.

"Khụ khụ... Không phải lúc đó sư tôn chỉ có mình ta là đệ tử nha, ta sợ lão nhân gia quá tịch mịch..."

"Đúng vậy, đều là do có thiên kiêu bốn vực, thậm chí còn có cả thiên kiêu từ Trung Vực đến gia nhập Tàng Đạo thư viện Nam Vực chúng ta."

Hồng Anh ở bên cạnh trêu chọc: "Sư huynh, ta nghe nói thời điểm ngươi tham gia thi đấu rất là cuồng ngạo nha."

"Ừ, cũng nhờ công lao của Thảo Đường.

"Nho Viện Lý Khang Dũng, đánh với Võ Đường Đàm Vân."...

"Lần thi đấu này, chất lượng đệ tử cao hơn trước quá nhiều."

Rốt cuộc đệ tử Thảo Đường cũng lên sân!

Viện trưởng Nho Viện viện tiếp tục rút thăm, lần này nhìn kết quả rút thăm, hắn không nhịn được mà nở nụ cười: "Kiếm Đường, Hà Bất Phàm, đánh với Thảo Đường, Thạch Sinh!"

Diệp Thu Bạch nói: "Tiểu sư đệ, đến lượt ngươi."

"Ai, tiểu tử kia chính là lão sư trời sinh nha..."

"Thạch Sinh, tuy rằng ý chí của ngươi khiến người ta phải khâm phục, nhưng mà nó cũng không khiến ta nương tay với ngươi."

"Chỉ tiếc là bọn họ đều hướng về phía Thảo Đường, tiểu tử thúi kia không thích thu đồ đệ, toàn làm theo ý mình thôi."

Không biết mạnh hơn Thạch Sinh bao nhiêu lần.

Còn Hà Bất Phàm hắn, hiện giờ tu vi đã tiến thêm một bước, đạt tới Thủy Dật cảnh hậu kỳ!

Hắn đã thấy được Thạch Sinh vượt qua mọi người, kiên trì tới cuối cùng mà tu vi chỉ có Tử Phủ cảnh.

Trong lúc các vị trưởng lão đang trò chuyện thì mấy trận chiến trên đài cũng đồng thời kết thúc.

Thạch Sinh gật gật đầu, ôm quyền nói: "Ta đi đây, sư huynh."

Nói xong liền nhảy xuống, đi lên đài luận võ!

Bên kia, Kiếm Đường Hà Bất Phàm cũng nhảy lên lôi đài, một tay cầm kiếm.

Mọi người đều nhìn về phía đài luận võ.

Hiển nhiên bọn họ cũng muốn xem một chút, xem xem đệ tử mà Thảo Đường mới thu có năng lực đặc biệt gì!

Bỗng bị kết quả rút thăm này hấp dẫn, lập tức dừng cuộc trò chuyện.

Ba người Tần Thiên Nam, Đinh Vân Hạc và Vân Cảnh đang trò chuyện với nhau.

"Có khả năng sau khi ngươi gia nhập Thảo Đường một thời gian dài sẽ vượt qua ta, nhưng hiện tại còn chưa đủ."

Thạch Sinh nhìn Hà Bất Phàm, không nói gì, yên lặng ôm quyền.

Ngay sau đó lấy ra một thanh rìu đen nhánh.

Chuôi rìu đen này không tản ra bất kỳ hơi thở nào.

Nhưng lại cực kỳ nặng!

Thân rìu rèn đúc từ Hắc Hải Huyền Trọng Thiết.

Hắc Hải chính là một vùng biển sâu ở Man hoang giới vực.

Còn Hắc Hải Huyền Trọng Thiết nằm ở độ sâu ngàn trượng bên dưới Hắc Hải!

Cực kỳ kiên cố.

Ngay sau đó Hà Bất Phàm giậm chân một cái nhẹ nhàng, hai mắt sáng quắc.

Nhưng mà Thủy Dật cảnh đạt tới cấp độ Kiếm Sư đã có thể được xưng là thiên tài kiếm đạo bên ngoài rồi.

Tất nhiên không cách nào so sánh với Diệp Thu Bạch.

Kiếm ý của Hà Bất Phàm đã đạt tới Kiếm Sư chi cảnh.

Từng đạo kiếm ý từ trong cơ thể hắn trào ra xoay chung quanh trường kiếm.

Chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn quét nhẹ.

Dù là cường giả Hư Thần cảnh cầm lấy Minh Hoàng Huyền phủ này cũng sẽ cảm giác vô cùng nặng nề!

Minh Hoàng Huyền phủ này là thứ mà ban đầu Lục Trường Sinh nhàm chán muốn học luyện khí, hắn luyện chế vũ khí đầu tiên chính là thanh rìu này.

Nhưng mà hắn cảm thấy không có hài lòng cho nên tiện tay ném vào trong nạp giới.

Hiện giờ đúng lúc đưa cho Thạch Sinh sử dụng.

Chẳng qua là bên trong đó không có ẩn chứa linh khí.

Chỉ là một kiện phàm binh đơn thuần.

Đương nhiên phàm bình này cũng không tầm thường.

Với trọng lượng của nó, không người bình thường nào nắm được...

Lúc này, Hà Bất Phàm đứng đối diện Thạch Sinh ra tay.

Cũng cực kỳ trân quý.

Là một trong số ít những tài liệu có thể kết hợp với Hắc Hải Huyền Trọng Thiết.

Minh Hoàng mộc cũng không có nặng bao nhiêu nhưng lại cực kỳ dẻo dai.

Cán rìu thì được chế tạo từ Minh Hoàng mộc.

Chú tạo sư bình thường đều không thể rèn đúc loại tài liệu này.

Đồng thời cũng cực kỳ nặng nề.

Hắn vọt về phía Thạch Sinh!

Một tay cầm kiếm, một tay khác bấm tay niệm thần chú.

Từng đạo kiếm ý quanh thân hắn hóa thành từng thanh trường kiếm mờ ảo bắn thẳng tới Thạch Sinh.

Sắc mặt Thạch Sinh không đổi, chỉ có vẻ nghiêm túc thôi.

Đối với hắn mà nói, hắn cần phải giành được đệ nhất.

Như vậy mới có thể không cô phụ kỳ vọng của sư tôn cùng với các sư huynh sư tỷ.

Nhìn từng bóng trường kiếm bắn đến mình, Thạch Sinh nâng Minh Hoàng Huyền phủ lên.

Mọi người cũng tò mò nhìn Thạch Sinh.

Không biết hắn sẽ ứng phó với công kích của Hà Bất Phàm như thế nào.

Dù sao trước đó thực lực của hắn chỉ ở Tử Phủ cảnh mà thôi.

Cảnh giới thấp hơn Hà Bất Phàm quá nhiều.

Đinh Vân Hạc cười nói: "Không biết thiên phú của đệ tử Thảo Đường mới thu này như thế nào."

Tần Thiên Nam cười nói: "Thiên phú bình thường, nhưng là người có ý chí mạnh mẽ nhất, kiên định nhất mà ta từng thấy."

Vân Cảnh lại suy nghĩ lung tung.

Người có thể được thần nhân như Lục tiền bối coi trọng, thiên phú sẽ không quá kém cỏi đi?

Chẳng lẽ ẩn giấu gì đó rồi?

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Thạch Sinh vung Minh Hoàng Huyền phủ bổ tới!

Lưỡi rìu hung hăng bổ vào từng thanh trường kiếm mờ ảo.

Phanh phanh phanh!

Hà Bất Phàm kinh hãi nhìn cảnh này.

Từng thanh trường kiếm mờ ảo tạo thành từ kiếm ý thế mà lần lượt tan nát dưới lưỡi rìu của Thạch Sinh.

Không bị ngăn cản chút nào.

Trông dáng vẻ của Thạch Sinh khi bổ rìu cũng cực kỳ nhẹ nhàng!

Đây là chuyện mà một người tu vi Tử Phủ cảnh có thể làm được?

Phải biết rằng Hà Bất Phàm không hề nương tay!

Đúng lúc này, Thạch Sinh không dừng lại mà cầm chặt rìu phóng đến chỗ Hà Bất Phàm!

Hà Bất Phàm cắn răng, hắn cũng không muốn lui về phía sau.

Hai tay cầm kiếm.

Kiếm ý cấp bậc Kiếm Sư điên cuồng tuôn trào.

Ngay lúc Thạch Sinh đến trước mặt hắn, hắn liền chém ra một kiếm!

Tay Thạch Sinh cầm rìu mà như giống cầm một thanh chùy to nện thật mạnh về phía chuôi kiếm đang chém tới!

Răng rắc...

Tiếng tinh thiết giao nhau vang lên.

Sau đó là tiếng vỡ...

Vũ khí của ai bị phá vỡ đây?

Mọi người ngừng thở nhìn chăm chú.

Hai mắt dần dần mở to.

Ngay cả Trần Minh Chi cũng khẽ nhíu mày.

Bọn họ phát hiện.

Trường kiếm của Hà Bất Phàm thế mà vỡ thành từng khối tinh thiết rơi trên mặt đài luận võ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận