Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 540 - Lớp học nhỏ của Lục Trường Sinh

Nghe Lục Trường Sinh nói.

Liễu Tự Như trừng mắt.

Lập tức buông chén trà trong tay dọn ra một băng ghế nhỏ tung ta tung tăng ngồi xuống xem.

Lục Trường Sinh nhìn thấy, cảnh giác nói:

"Sao, muốn học hả?"

Liễu Tự Như lập tức cười tủm tỉm nói:

"Ta muốn nghe một chút, dù sao cũng không tạo thành uy hiếp gì với tiền bối nha."

Lục Trường Sinh gật gật đầu:

Ngay sau đó lấy ra một đống thiên tài địa bảo đặt trước mặt Lục Trường Sinh, nịnh nọt nói:

"Thú vị!"

Học phí sao?

Thấy thế, Lục Trường Sinh nghiêm túc gật gật đầu,"Ừ, ngồi xuống đi."

Liễu Tự Như cảm giác mình như bị cắt một đao. . . . . .

"Trường sinh trường sinh, thời điểm mỗi người nghe tới hai nghĩ này đều muốn điên cuồng tu luyện, tranh phong với trời, tăng cường cảnh giới để trường sinh, có đúng không?"

"Cũng được."

Cây liễu ở vách núi cũng khá tò mò, không biết Lục Trường Sinh sẽ dạy cái gì, vì thế cũng chú ý tới.

"Nhưng mà ngươi phải giao học phí!"

Cũng được?

"Ngài xem, nhiêu đây có đủ không."

Tiểu Thạch Đầu còn thì ngây thơ mờ mịt quơ quơ đầu.

Liễu Tự Như vỗ vỗ ngực,"Dễ nói!"

"Nhưng bọn họ đều nghĩ sai rồi, sai ngay từ bước đầu tiên!

Lúc này, Lục Trường Sinh ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu đang ăn kẹo hồ lô, nói: "Chăm chú lắng nghe!"

Liễu Tự Như nghiêm túc gật gật đầu.

"Tu luyện là tất yếu! Nhưng lại không phải luôn luôn tranh phong với trời, đi gây chuyện khắp nơi, cướp đoạt cơ duyên."

Cảnh giới không gia tăng tới một mức độ nhất định sao có thể kéo dài thọ mệnh.

"Nếu không, ngươi bị đánh chết rồi còn trường sinh thế nào?"

Liễu Tự Như ngẩn người.

Hắn đột nhiên cảm giác đau lòng. . . . . .

A?

Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ nha!

Lục Trường Sinh vẫn nói sinh động như thật.

Đau lòng vì học phí mà chính mình vừa mới giao nộp. . . . . . Cây liễu cũng rút lại sự chú ý, trở về yên tĩnh. . . . . .

Làm sao sai rồi?

Nói tới đây, Lục Trường Sinh viết lên mặt bảng đen.

Phát dục đáng khinh!

Khi nhìn thấy bốn cái chữ to này, Liễu Tự Như che kín mặt.

Nhưng mà lời tiếp theo của Lục Trường Sinh lại khiến Liễu Tự Như hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

"Tiền đề để tranh phong với trời, gây chuyện với người là ngươi có thể đánh thắng được bọn họ, bảo đảm cảnh giới của mình cao hơn đối phương!"

Lục Trường Sinh vỗ bảng đen:

"Ngươi có mấy cái mạng nha? Lại đi tranh phong với trời? Lại đi gây chuyện cướp đoạt cơ duyên?"

Là đệ tử của mình, vì phòng ngừa bị dạy hư nên hắn muốn dưỡng cẩu từ nhỏ . . . . A không, quen miệng!

"Không chỉ là như vậy, trong sinh hoạt hằng ngày ngươi liền phải hiểu được giấu dốt, đây cũng vì gia tăng khả năng tồn tại nếu gặp phải địch nhân!"

"Cho nên ta hỏi ngươi này Tiểu Thạch Đầu."

Lục Trường Sinh đi đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu, nói:

"Nếu chung quanh ngươi có người nhưng lại không thể không ra tay thì ngươi sẽ như thế nào làm?"

Tiểu Thạch Đầu không chút suy nghĩ, lớn tiếng nói:

"Toàn lực ra tay, bình định trở ngại!"

Nghe vậy, Liễu Tự Như tán thành.

Nhưng Lục Trường Sinh lại xụ mặt đoạt lấy xâu kẹo hồ lô trong tay Tiểu Thạch Đầu, nói:

Nghe vậy.

"Giống như để ta đi ra ngoài rèn luyện một chút, vậy là có thể làm theo cách nói của sư tôn! Như vậy cũng có hiểu rõ hơn nha!"

Tiểu Thạch Đầu cười hì hì nói:

"Ngươi muốn thực tiễn như thế nào?"

Lục Trường Sinh nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu:

Thực tiễn?

"Nghe hiểu không?"

Tiểu Thạch Đầu vội vàng gật đầu.

Lục Trường Sinh thấy thế mới trả kẹo hồ lô lại cho Tiểu Thạch Đầu.

"Cho nên điều hôm nay ta muốn dạy ngươi chính là không nên hiển lộ thực lực chân thật của mình trước mặt người khác!"

"Có thể giấu bao nhiêu thì cứ giấu bấy nhiêu!"

"Điểm này, ngươi có thể coi Mục sư huynh của ngươi làm gương, coi đại sư huynh là phản diện, hiểu rõ chư?"

"Hiểu rõ!"

Tiểu Thạch Đầu gật gật đầu.

"Nhưng mà sư tôn à, ta cảm thấy nếu muốn hoàn toàn lý giải lời ngài nói còn cần thực tiễn một chút."

"Dù có thắng cũng phải tỏ vẻ mình cố sức lắm!"

"Giống như hiện tại ngươi là Đế cảnh nhưng đối phương chỉ là Càn Nguyên cảnh, vậy ngươi chỉ cần dùng thực lực Càn Nguyên cảnh để đánh."

"Lúc này ngươi cần ra tay, nhưng lại không được dùng hết toàn lực!"

Lục Trường Sinh tiếp tục nói:

Tiểu Thạch Đầu trông mong nhìn kẹo hồ lô, hốc mắt phiếm hồng, như sắp khóc to.

"Sai!"

Lục Trường Sinh suy nghĩ rồi gật gật đầu, nói:

"Như vậy cũng tốt, vậy ngươi đi thôi."

Tiểu Thạch Đầu vội vàng đứng dậy chạy về phía truyền tống trận.

"Sư tôn, ta đây đến Vô biên giới vực tìm nhị sư tỷ!"

Dứt lời hắn liền biến mất khỏi Trường Sinh giới.

Nhìn Tiểu Thạch Đầu vui vẻ rời đi.

Lục Trường Sinh sờ sờ cằm.

Làm sao cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp đây chứ?

Tuy rằng có Hồng Anh ở nơi đó nhưng để bảo đảm thì Lục Trường Sinh vẫn nhìn về phía Liễu Tự Như, nói:

"Ngươi đi cùng với nó đi."

Liễu Tự Như cười khổ gật đầu.

Sau khi tới nơi này, địa vị của hắn càng ngày càng thấp.

Hiện tại đã thành hộ vệ. . . . . .

Ai, ai kêu mình đánh không lại Lục Trường Sinh?. . . . . .

Không trung Tà vực vốn là một tầng sương đen u ám, không có ánh sáng nào có thể xuyên thấu qua chiếu xuống.

Tà vực vốn bị sương đen bao phủ, mây đen che lấp có thêm một thứ khác.

Đó là quỷ hồn.

Quỷ hồn phiêu đãng trong sương đen giống như oan hồn lấy mạng phát ra tiếng than khóc như có như không.

Hết thảy đều bắt nguồn từ . . . . . Tế đàn Quỷ thần!

Trung tâm Tà vực có một đài cao thật lớn.

Trên mặt đài tràn ngập thi cốt cùng với vô số vết máu.

Những vết máu này như giống như tiểu hài tử viết vẽ lung tung.

Nhưng nhìn kỹ thì từng vết máu liên kết thành hình một quỷ hồn!

Nơi này là tế đàn Quỷ thần!

Quanh tế đàn Quỷ thần có vô số tà binh tà tướng.

Ánh mắt của đám tà binh tà tướng vô thần.

Trên đỉnh đầu cả đám có từng sợi năng lượng trong suốt đang không ngừng tuôn ra rồi hội tụ đến thi cốt trên tế đàn Quỷ thần!

Tà Nam đang đứng giữa đống thi cốt.

Máu tươi từ cổ tay chảy ra nhỏ giọt trên tế đàn giao hoa với những vết máu đỏ sậm!

Giờ khắc này.

Vết máu trên tế đàn Quỷ thần phát ra huyết quang chói mắt!

Quỷ hồn trong sương đen như chịu kích thích, bắt đầu lớn tiếng tru lên!

Quanh tế đàn có vài tên Tà tộc được sương đen bao phủ, kinh ngạc cảm thán nói:

"Chỉ có kế thừa truyền thừa Quỷ thần mới có thể kích phát huyết mạch Quỷ thần mà mở ra tế đàn Quỷ thần."

"Xem ra có Tà Nam tồn tại thì Tà vực không sợ không hưng thịnh."

Một tên Tà tộc cao lớn mở miệng nói, mấy tên còn lại không nói gì.

Giờ khắc này.

Vô số quỷ hồn từ trong sương đen lao ra nhảy vào trong mây đen, hội tụ thành một mặt quỷ khủng bố đến cực điểm!

Tản ra hơi thở cường đại!

Mặt quỷ mở miệng nói.

"Người thừa kế? Có chuyện gì mà triệu hoán bản tôn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận