Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 813 - Lồng giam tư tưởng

. . . .

Một người nỗ lực người nhưng không có thiên phú thì trước sau cũng không cách nào đi được quá xa.

Một người có thiên phú mà lại không nỗ lực thì cũng không cách nào đi đến đỉnh phong.

Nhưng mà khi một người vừa có thiên phú lại vừa cực kỳ nỗ lực.

Đối đãi một việc đều có quyết tâm thiên chuy bách luyện.

Như vậy chuyện tu đạo đi đến đỉnh cũng không phải viễn vông.

Thiếu một trong hai liền không cách nào đi được dài trên con đường tu đạo tràn ngập chông gai.

Từ những vết kiếm rậm rạp, rắc rối phức tạp, sâu sâu cạn cạn.

Cùng với năm tháng qua đi, từ một thanh niên chậm rãi biến thành trung niên.

Mặt trời từ dưới biển dần dần dâng lên.

Theo tốc độ vung kiếm càng lúc càng nhanh.

Đợi cho tới ngày thứ tư.

Cho nên hắn mới có thể bước vào cảnh giới Kiếm Thần.

Đạt tới nửa bước Địa Tiên cảnh!

Diệp Thu Bạch có thể nhìn ra.

Khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thân thể mọi người.

Kiếm của Diệp Thu Bạch không ngừng múa may theo hình ảnh nam tử trong đầu.

Vị tiền bối Kiếm Thần này đã nỗ lực và trả một cái giá mà người thường nhân khó có thể làm được trên kiếm đạo.

Kiếm trong tay cũng càng thêm dày nặng!

Theo một kiếm chém ngang và đâm tới.

Lĩnh ngộ kiếm đạo càng ngày càng sâu.

Kiếm ý cũng sẽ tản ra chung quanh.

Cảnh giới của Diệp Thu Bạch đột phá trong khoảnh khắc này!

Kiếm ý Kiếm Tiên quay chung quanh thân Diệp Thu Bạch và kiếm trong tay.

Bọn họ biết Diệp Thu Bạch đã lĩnh ngộ được được huyền diệu bên trong cột đá.

Động tác vung kiếm cùng với lực độ và tốc độ tương tự như Diệp Thu Bạch!

Vẻ mặt vốn không chút cảm xúc của Tằng Quý Nguyên cũng hơi đổi một chút, bày ra một nụ cười trông có vẻ khó coi.

Vết kiếm trên cột đá trước mặt Diệp Thu Bạch trước mặt phát ra một tia linh khí.

"Thật sự không tồi."

Đúng lúc này.

Thạch Sinh tự hào nói:

"Người này chắc chắn sẽ có thành tựu trên kiếm đạo."

Thấy một màn như vậy, Tử Y cũng không khỏi cười nói:

Có từng sợi kiếm ý ngưng tụ thành một bóng người cầm trường kiếm!

"Nhưng mà lại không thể không phục, đổi một góc độ suy ngẫm, có lẽ giới vực trung vĩ độ có thể xuất hiện một kiếm tu thế này cũng không phải chuyện không thể tiếp thu."

"Có lẽ hắn có thể kéo kiếm đạo ở giới vực trung vĩ độ lên một tầng cao mới cũng không chừng."

Lại Thanh Vân cười gật gật đầu:

Lại Thanh Vân cùng với Tằng Quý Nguyên bị cảnh tượng này hấp dẫn ánh mắt.

"Người trẻ tuổi hiện tại thật sự toàn là yêu nghiệt."

Lại Thanh Vân cười khổ cảm khái:

Cả hai không khỏi bất đắc dĩ liếc nhau.

"Tất nhiên rồi, đại sư huynh có thiên phú và nỗ lực trên kiếm đạo, ta cũng chưa có nhìn thấy ai vượt qua hắn ở hai phương diện này."

Tử Y mỉm cười nhìn về phía Thạch Sinh nói:

"Ngươi rất sùng bái hắn nha."

Thạch Sinh cực kỳ nghiêm túc trả lời:

"Người nỗ lực vĩnh viễn đáng giá để sùng kính và học tập."

Nghe vậy, Tử Y không khỏi nhìn Thạch Sinh lâu hơn, sau đó nhoẻn miệng cười.

"Ngươi nói không sai."

Ở thế đạo xem trọng thiên phú hàng đầu.

Có người có thể coi trọng sự nỗ lực.

Kiếm ý của Diệp Thu Bạch có thêm một phần dày nặng.

Tuy rằng cảnh giới kiếm đạo không có đột phá nhưng người khác lại có thể cảm nhận rõ.

Kiếm ý trên cột đá cũng đang dần dần thay đổi kiếm ý của Diệp Thu Bạch.

Theo kiếm ý sôi trào.

Cho nên hắn mới đồng cảm, tán thành chuyện nỗ lực, nhìn thấy bóng dáng của bản thân mình.

Dù cho sau khi bái nhập vào môn hạ của Lục Trường Sinh hắn không dám chậm trễ, lơ là chút nào.

Có nghĩa là hắn cũng không giống như những người bình thường đó.

Tử Y không biết rằng suy nghĩ của Thạch Sinh rất bình thường.

Thạch Sinh sinh ra trong một gia đình một phàm nhân.

Hắn tu đạo chỉ vì muốn phụ mẫu của mình không chịu đói khổ lạnh lẽo và bị người khác khi dễ.

Chỉ là vì muốn khi cảnh giới của mình đủ cao, có thể giúp phụ mẫu kéo dài thọ mệnh, thậm chí trường sinh.

Đây vẫn luôn là lý tưởng tu đạo của Thạch Sinh.

Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ không hề thay đổi.

Cho nên một người xuất thân từ gia tộc phàm nhân như hắn muốn bước vào con đường tu đạo lại càng gian nan hơn.

Nỗ lực để đền bù thiên phú cùng với thiếu hụt nội tình gia tộc.

Thạch Sinh lại xem trong chuyện này như vậy.

Người có phẩm hạnh người tốt thì sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo, khen một câu, sau đó không đặt ở trong lòng.

Giống như ở trước mặt người khác, người mà nỗ lực chính là vì muốn đền bù thiếu hụt trên phương diện thiên phú.

Kẻ phẩm hạnh không tốt sẽ cười nhạo đối phương, nỗ lực như vậy chẳng lẽ là do thiên phú không tốt sao?

Dù sao thời điểm người khác nỗ lực.

Đồng dạng có thể thuần khiết vô cấu như Thạch Sinh cũng càng lúc càng ít.

Đồng dạng cũng càng thêm sắc nhọn.

Lúc này Diệp Thu Bạch bỗng dừng luyện kiếm, mở hai mắt ra.

Cung kính khom người với cột đá, biểu tình nghiêm túc.

Bóng người do kiếm ý ngưng tụ thành bên cạnh cũng tan ra hóa thành từng sợi kiếm ý dung nhập vào thanh kiếm hư ảo.

Lúc này thanh kiếm hư ảo ở trung tâm bốn cây cột đá có vẻ ngưng thật thêm vài phần.

Một tiếng nói từ bên trong thân kiếm truyền ra.

"Diệp Thu Bạch, thông qua khảo nghiệm thứ nhất."

Vừa dứt lời.

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân liền bước nhanh tới bên cạnh Diệp Thu Bạch rồi dò hỏi.

"Rốt cuộc bên trong cột đá có chỗ nào huyền diệu?"

Nhìn thấy ánh mắt bức thiết của hai người.

Diệp Thu Bạch không khỏi cười nói:

"Hai vị tiền bối quá mức chú ý cái trước mắt."

Tằng Quý Nguyên cảm thấy khó hiểu hỏi:

"Chỉ giáo cho?"

"Những vết kiếm này là dấu vết mà Kiếm Thần tiền bối lưu lại từ khoảnh khắc đầu tiên bước lên kiếm đạo, không ngừng luyện kiếm mà lưu lại."

"Cũng không phải cho các ngươi tìm hiểu kiếm ý bên trong vết kiếm."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Kiếm Thần tiền bối lưu lại lữ trình bước vào kiếm đạo của mình trên cột đá."

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân nghe xong đều không khỏi sửng sốt.

Ngay sau đó ôm quyền với Diệp Thu Bạch.

"Thụ giáo."

Sau khi bước vào cảnh giới Kiếm Tiên.

Hai tên Kiếm Tiên vẫn không tìm thấy phương pháp đột phá đến cảnh giới kiếm đạo càng cao hơn.

Dần dần cũng quên mất kiếm đạo sơ tâm.

Ngược lại nghĩ tới chuyện tìm kiếm thiên tài địa bảo nào đó hoặc là truyền thừa của đại năng kiếm tu, tìm kiếm cơ hội đột phá.

Có lẽ làm thế này không sai.

Nhưng đối với bản chất kiếm đạo lại là sai lầm.

Kiếm đạo một đường, tuy rằng có thể được các nhân tố bên ngoài trợ giúp.

Nhưng mà xét đến cùng vẫn yêu cầu bản thân tự bước tới.

Khi ý tưởng tìm kiếm ngoại vật để đột phá ăn sâu bén rễ.

Tằng Quý Nguyên và Lại Thanh Vân vốn cũng là kiếm tu có thiên phú kiếm đạo cao lại bị chính tư tưởng của mình vây hãm bên trong.

Đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ không cách nào phát hiện điều huyền diệu ẩn chứa bên trong cột đá.

Lời của Diệp Thu Bạch cũng làm bọn hắn hiểu rõ đạo lý này.

Kiếm tâm phủ đầy bụi cứ mở ra như vậy.

Lại Thanh Vân cùng Tằng Quý Nguyên đều cảm kích nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

"Hai người chúng ta đều thiếu ngươi một ân tình."

"Nếu ngày sau có chuyện gì, chúng ta cũng sẽ tương báo."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch lập tức kinh hỉ nói:

"Lời này là thật?"

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân đều sửng sốt.

Bộ dáng này. . . . . . Sao cứ cảm giác có chút tiện đâu. . . . . .

Mục Phù Sinh cũng che kín mặt.

"Sao cảm giác tính cách của đại sư huynh càng ngày càng giống sư tôn. . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận