Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1159 - Mộc Uyển Nhi thu đồ đệ, truyền thụ Đan Thánh Kinh

. . . .

Nghe được lời này, Mộc Uyển Nhi cũng hơi sửng sốt.

"Vì sao ngươi muốn bái ta làm sư phụ?"

Câu hỏi này nghe ra chẳng có tác dụng gì, chỉ là hỏi thừa, nhưng cũng là câu mà mỗi một người khi thu đồ đệ cần hỏi.

Người tâm tư đơn thuần và tâm tư không đơn thuần thường thể hiện rõ khi trả lời câu hỏi này.

Tiểu Thụ nghe xong, lắp bắp nói:

"Ta muốn trị bệnh cứu người, trong thôn có rất nhiều thúc thúc tốt bụng hay lên trên núi, bị những mãnh thú làm bị thương, a di gia gia cũng mắc đủ loại quái bệnh, điều trị không hết liền chết."

Nghe vậy, Mộc Uyển Nhi nở nụ cười, hỏi tiếp:

"Có phải Tiểu Thụ không có thiên phú hay không?"

So sánh với những thiên tài trời sinh có thuộc tính phù hợp, linh hồn lực vượt qua người thường mà nói thì Tiểu Thụ rất bình thường, không có gì lạ.

"Không... Không còn."

Quả thật nữ hài không có thiên phú đặc biệt.

"Hết rồi sao?"

Nghĩ tới đây, Mộc Uyển Nhi nhìn tiểu cô nương nói:

"Còn gì nữa?"

Bất quá Mộc Uyển Nhi nhớ tới lúc trước mình luôn quấn lấy Lục Trường Sinh để cho hắn thu mình làm đồ đệ, không phải cũng như vậy sao?

Tiểu Thụ ngẩn người, suy nghĩ một lúc, nghẹn đỏ mặt cũng nghĩ không ra nữa vì thế chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Ừm... ngộ nhỡ sau này gia gia ta lại bị bệnh, ta còn có thể giống như tiên nữ tỷ tỷ chữa cho gia gia!"

Thiên phú...

"Ta không sợ!"

Tựa hồ sợ câu trả lời của mình không thể làm cho Mộc Uyển Nhi hài lòng, vì vậy nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Mộc Uyển Nhi, nói:

Ánh mắt Tiểu Thụ tràn ngập sự kiên định.

Trong đám đệ tử Thảo đường, Mộc Uyển Nhi biết rõ thiên phú của mình thấp nhất, cho nên nàng chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn.

"Tiểu Thụ, học luyện đan rất vất vả nha, có thể không có thời gian đi chơi."

"Vậy sau này ngươi theo ta tu luyện đi."

Mộc Uyển Nhi thấy bộ dáng này không khỏi cười thành tiếng.

Mộc Uyển Nhi gật đầu.

"A... Vậy..."

Mộc Uyển Nhi nhìn Tiểu Thụ rồi nhìn lão đầu, trêu chọc nói:

"Cũng không có nhiều thời gian ở bên gia gia."

"Ta cảm tạ ngươi, Tiểu Thụ từ nhỏ theo ta chịu quá nhiều khổ cực, tiên sư có thể thu nàng làm đồ đệ, về tình về lý, người làm gia gia này cũng cần dập đầu cảm tạ ngươi, ngươi là người tốt!"...

Lão đầu vội vàng cười nói:

"Ta thu tôn nữ của lão gia gia làm đồ đệ, ngài quỳ trước ta làm gì chứ?"

Tiểu Thụ lập tức trở nên rối rắm, do dự.

Lúc này, lão đầu bên cạnh cũng vì tôn nữ có thể bái thần tiên làm sư phụ mà cảm thấy vui vẻ, vội vàng quỳ xuống, đỡ Tiểu Thụ rồi nói:

"Nào Tiểu Thụ, mau dập đầu hành lễ với sư tôn ngươi!"

Tiểu Thụ làm theo.

"Được rồi, được rồi."

"Thật!"

"Thật sao?"

Nghe đến đây Tiểu Thụ lập tức ngẩng đầu, sự lo lắng trên mặt bị quét sạch, kinh hỉ nói:

Tạm biệt lão đầu, bên ngoài đã là đêm khuya, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.

Mộc Uyển Nhi nắm tay Tiểu Thụ đi vào trong núi.

Nàng tìm một sơn động trong núi rồi lấy ra một quyển sách thật dày đưa cho Tiểu Thụ.

Tiểu Thụ nhận lấy quyển sách lớn hơn nửa người mình, khó hiểu hỏi:

"Sư tôn, chúng ta tới đây làm gì?"

"Tu luyện."

Mộc Uyển Nhi nói:"Kế tiếp sẽ mệt chết đó..."

Còn chưa nói xong, Tiểu Thụ liền ngắt lời:

"Ta không sợ mệt!"

Lúc này Tiểu Thụ mới bước vào Trúc Cơ cảnh.

Lại bảy ngày trôi qua...

Chỉ là Tiểu Thụ chưa từng tu luyện cho nên mấy ngày nay vẫn cần Mộc Uyển Nhi chỉ dạy từng chút, chỉ dạy Tiểu Thụ vận chuyển linh khí trong cơ thể như thế nào để tu luyện Đan Thánh Kinh.

Lúc này Mộc Uyển Nhi mới truyền thụ Đan Thánh Kinh cho nàng.

Da thịt Tiểu Thụ vốn có chút ố vàng giờ đây đã trở nên trơn bóng, tinh khí thần xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Dùng thời gian ba ngày, Tiểu Thụ đã hoàn toàn luyện hóa bốn viên đan dược.

Bất quá thể chất của Tiểu Thụ hơi kém, thiên phú tu luyện cũng không cao, lúc này mà truyền Đan Thánh Kinh cho Tiểu Thụ sẽ phả tác dụng, làm hại nàng.

Vì thế Mộc Uyển Nhi dự định luyện chế một ít đan dược cải thiện thể chất, cải thiện thần hồn.

Mộc Uyển Nhi không có dùng Cửu Long Luyện Thần Đỉnh mà dùng đan lô mình sử dụng ở Mộc gia trước kia, vừa thò tay ra phóng hỏa diễm vưa ném từng loại thiên tài địa bảo vào bên trong, sau đó nói:

"Tuy rằng ngươi còn chưa đạt tới trình độ luyện đan này, xem cũng không rõ, bất quá chờ ngươi tiếp xúc với luyện đan sẽ nhận được chỗ tốt rất lớn."

Tiểu Thụ gật đầu thật mạnh, sau đó sùng bái nhìn động tác của Mộc Uyển Nhi.

Mộc Uyển Nhi cũng không có luyện đan như trước mà chậm rãi bày ra từng giai đoạn một.

Một canh giờ sau mới luyện chế ra bốn viên đan dược.

Bốn viên này theo thứ tự là đan dược cải thiện thể chất, tăng cường thần hồn, cảm nhận lực lượng quy tắc cùng với đan dược mở rộng kinh mạch trong cơ thể.

Cho dù người bình thường không chút tư chất mà phục dụng bốn viên đan dược này cũng có thể bước lên con đường tu đạo!

Thần hồn, quy tắc chi lực cùng với tu đạo, không thể thiếu một yếu tố nào.

Một phàm nhân muốn trở thành Luyện đan sư tự nhiên phải bước lên con đường tu luyện trước.

Hiện tại không cần, ngươi dùng đan được do ta luyện trước.

"Vậy bây giờ ta phải xem ngay sao?"

"Ngươi phải giữ gìn quyển sách này cho tốt, mỗi ngày cần phải xem sách này để tu luyện, sau đó ghi nhớ toàn bộ."

Mộc Uyển Nhi gật đầu, sau đó nói:

(Giai đoạn đầu: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Tử Phủ, Khí Hải, Thủy Dật, Càn Nguyên, Hư Thần, Đế Cảnh, Phân Thần, Hợp Đạo)

Đồng thời cũng có thể bước đầu cảm nhận hỏa diễm ý cảnh.

Sau khi tu luyện, Tiểu Thụ sẽ nghiêm túc quan sát quyển sách ghi lại các loại tài liệu luyện đan cùng với đan phương.

Bởi vì Tiểu Thụ còn chưa thể đạt tới cảnh giới tích cốc cho nên trong khoảng thời gian này Mộc Uyển Nhi cũng sẽ dùng các loại thiên tài địa bảo làm thức ăn, trên cơ sở này không ngừng tăng cường thể chất của Tiểu Thụ.

Đến đây Mộc Uyển Nhi bắt đầu dạy Tiểu Thụ luyện đan. ...

Trong Phù Sinh Đồ ba tháng.

Đệ tử của mọi người đều đã có thành tựu ban đầu.

Ở một con sông phía sau núi.

Một nam hài trông còn chưa hoàn toàn trưởng thành đang cầm một thanh kiếm gỗ chiến đấu với một con ngân sư phủ đầy lông bạc!

Ngân sư có tu vi Kim Đan đỉnh phong, nam hài cầm kiếm gỗ trong tay không ngừng tránh né công kích của ngân sư.

Nhưng sau khi ngân sư công kích thì nam hài sẽ cầm kiếm gỗ, trên kiếm gỗ có kiếm ý phun ra lưu lại một vết thương trên thân thể ngân sư!

Khoảnh khắc ngân sư hao hết khí lực thì trận chiến mới kết thúc.

Diệp Thu Bạch xuất hiện trước mặt cậu bé, cười nói:

"Không sai, kiếm ý lại có chút tinh tiến, xem ra sắp chạm tới ngưỡng cửa Kiếm sư rồi."

Mục Thích cười gãi gãi đầu nói:

"Là sư tôn dạy tốt."

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thu Bạch không ngừng dùng kiếm ý tẩy rửa thân thể Mục Thích, lúc này mới khiến cho một người chưa từng tiếp xúc qua kiếm đạo đạt tới cảnh giới hiện giờ.

Kim Đan hậu kỳ, ngưỡng cửa Kiếm sư.

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Được rồi, đi tìm đối thủ tiếp theo thôi, kiếm tu luyện kiếm quan trọng nhất chính là thực chiến."

Đúng lúc này, nhiệt độ chung quanh bắt đầu gia tăng kịch liệt!

"Đừng vội chứ, mặc dù còn chưa đến thời gian, nhưng ta muốn xem ngươi dạy dỗ phàm nhân như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận