Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 124 - Cửu tự chân ngôn

"Dừng bước ở đây!"

Phía trên cầu thang trước mặt Ninh Trần Tâm có hơn chục Phật tu lơ lửng trên không.

Bọn họ xếp thành hình rẽ quạt vây quanh Ninh Trần Tâm.

Phật quang chói mắt, từng hơi thở phóng lên cao.

Đám người đang xem đều hoảng sợ.

Phật môn cực kỳ thần bí!

Chỉ mới lộ ra một góc nhỏ mà thôi.

Thư sinh thật sự có thể lên tới nơi sao?

Ninh Trần Tâm mở Đạo kinh ra, sắc mặt trở nên nghiêm nghị nói: "Còn các ngươi, nếu tâm an thì cần gì phải ngăn trở tiểu sinh?"

Đúng vậy.

"Có một số việc, biết rõ không thể cũng muốn làm."

Mấy người đang đứng xem trên bậc thang phía dưới cũng yên lặng.

Hắn lại tiến thêm một bước, bước lên một bậc thang!

Ninh Trần Tâm tiếp tục đạp bước.

"Thí chủ, còn không mau xuống núi, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Nếu tâm an, trong lòng không có quỷ.

Lúc này hắn vẫn không có quỳ lạy mà là nhìn thẳng vào đám Phật tu.

Ninh Trần Tâm cũng không biết khó mà lui như mọi người nghĩ.

Nghe lời này, sắc mặt đám Phật tu liền biến hóa.

"Nếu các ngươi thật sự muốn ngăn cản ta thì có thể thử một lần."

"Vì đạo trong lòng, không thể lui về sau một bước."

Cầu thang này có chín trăm chín mươi chín bậc.

Tại sao lại muốn ngăn trở?

Bước lên bậc thang thứ hai trăm linh hai.

Có người tung một quyền.

Có người đánh ra chưởng ấn.

"Diệt!"

Hơn nữa là đứng lên đi!

Giống như chưa từng xuất hiện!

Dù thế nào thì Ninh Trần Tâm cũng sẽ từng bước đi lên.

Mấy người bên dưới đang quan sát há to miệng, ngẩn ra.

Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ thư sinh trông phúc hậu, vô hại trước mặt lại có thực lực cường đại thế này!

Đám Phật tu sửng sốt.

Đám Phật tu thấy cảnh này, không chút do dự mà ra tay!

Lôi âm cuồn cuộn!

Uy lực của một chữ!

Vô số công kích tức khắc tiêu tán!

Có người tụng niệm kinh Phật.

Hắn nghiêm nghị quát.

Ninh Trần Tâm không né không tránh, Đạo kinh trong tay đã được mở ra!

Một đợt công kích nối đuôi nhau đến gần Ninh Trần Tâm.

Thư sinh thật mạnh, khiến người ta cảm thấy khó mà tin.

Chỉ nói một chữ liền phá tan tất cả công kích.

Rốt cuộc là người phương nào?

Đến từ vực nào?

Dù ở Trung Vực cũng không nghe nói tới một nhân vật thế này.

Sắc mặt đám Phật tu trở nên nghiêm trọng.

Hiển nhiên, thực lực của đối phương cao hơn bọn hắn.

"Kết trận!"

Đám Phật tu nhanh chóng dàn trận bao vây Ninh Trần Tâm.

Gia tăng tốc độ niệm kinh Phật!

Đám Phật tu thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch.

Không ngừng nghênh đón, tiêu diệt phù tự bay tới.

Phù ấn chữ lâm bắt đầu mở rộng, lan ra bốn phía.

Tức khắc!

Ninh Trần Tâm nhẹ giọng nói: "Đi."

Với hắn mà nói, dù đối phương mạnh đến mức nào thì hắn cũng phải hướng lên trên đê giải đáp nghi hoặc trong lòng!

Hắn muốn nhìn xem có phải tất cả Phật tu đều như hắn chứng kiến hay không.

Ninh Trần Tâm lại mở Đạo kinh ra.

Trong khoảnh khắc này, có từng luồng hơi thở hội tụ quanh thân Ninh Trần Tâm.

Lâm!"

Đây là Cửu tự chân ngôn được ghi chép bên trong Đạo kinh.

Một đạo phù ấn chữ lâm thật lớn bao bọc Ninh Trần Tâm!

Chống đỡ vô số phù tự.

Phù tự vừa tiếp xúc đến phù ấn chữ lâm thì lập tức biến mất!

Sắc mặt Ninh Trần Tâm như giếng cổ không gợn sóng.

Đám Phật tu này muốn trấn áp Ninh Trần Tâm.

Mỗi một phù tự đều mang theo hơi thở phong ấn.

Ninh Trần Tâm có thể nhìn thấy xung quanh có vô số phù tự cuồn cuộn vây lấy mình.

Cùng tụng niệm kinh Phật!

Sau đó tất cả đều chắp tay trước ngực.

Cùng lúc đó, những phù tự bay tới cũng tăng thêm rất nhiều.

Nhưng mà những phù tự này gặp phải phù ấn chữ lâm vẫn không có biện pháp gì.

Chỉ trong chớp mắt liền tan biến.

Ngay sau đó.

Phù ấn chữ "Lâm" ầm ầm đâm nát trận pháp đo đám Phật tu bày ra.

Trong khảnh khắc này.

Đám Phật tu như bị sét đánh, điên cuồng phun máu tươi, kêu thảm thiết một tiếng rồi bay ngược ra ngoài!

Ninh Trần Tâm cầm Đạo kinh, không có hề liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục tiến về phía trước!

Bước từng bước lên các bậc thang.

Lưng thẳng tắp!...

Cùng lúc đó.

Diệp Thu Bạch cũng đã tới Tổng viện Tàng Đạo thư viện.

Ngôn viện trưởng biết tin liền kêu hắn tới đại điện.

"Diệp Thu Bạch, ngươi rất không tệ, để ta Lâm Hòa Phong hết khoe khoang trước mặt ta!"

Mới vừa nhìn thấy Diệp Thu Bạch, Ngôn viện trưởng liền cười to, vỗ vai hắn.

Dù sao những người trước đây mà thư viện phái đến Ẩn Kiếm Tông đều không có đi đến tận cùng Kiếm Trủng!

Có thể nói, là cho hắn mặt mũi.

Diệp Thu Bạch cười cười, cũng không có kiêu ngạo.

Ngôn viện trưởng thấy biểu hiện của hắn cũng âm thầm gật đầu.

Dù tâm tính hay thiên phú thì Diệp Thu Bạch đều cực tốt.

Nếu có thể thì Ngôn viện trưởng cũng muốn thu Diệp Thu Bạch làm đồ đệ.

"Lần này đến có chuyện gì sao?"

Diệp Thu Bạch cũng không giấu giếm mà nói thẳng: "Ta muốn đưa Mộ Tử Tình đến chỗ sư tôn."

"A?"

Thân là viện trưởng Tàng Đạo thư viện, đương nhiên Ngôn viện trưởng biết chuyện của Mộ Tử Tình.

"Xe ra các ngươi đã nhận thức nhau, vậy ngươi cũng biết thể chất của nàng không bình thường."

"Ngay cả ta cũng không thể giải quyết."

Diệp Thu Bạch cười nói: "Sư tôn ta đã tìm được phương pháp, hiện giờ chỉ cần Mộ Tử Tình đến đó là được."

"Cái gì?!"

Ngôn viện trưởng sửng sốt.

Mộ Tử Tình có lai lịch cực kỳ thần bí, hơn nữa người hộ tống nàng tới nơi này đang trấn thủ dưới chân Cầu Đạo sơn.

Ngôn viện trưởng cũng không phải đối thủ của lão nhân kia.

Có thể thấy được thế lực phía sau Mộ Tử Tình khủng bố đến mức nào.

Chuyện ngay cả bọn họ đều không thể giải quyết mà Diệp Thu Bạch lại nói sư tôn hắn có thể giải quyết sao?

Chẳng lẽ, sư tôn Diệp Thu Bạch là đại năng ẩn thế?

"Ta có thể hỏi một chút không, rốt cuộc sư tôn ngươi là ai?"

Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút.

Nếu hắn nói ra, e là khó giữ được mạng nhỏ này.

Chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Gia sư không muốn tiết lộ thân phận."

Ngôn viện trưởng nghe câu trả lời này cũng không cảm thấy bất ngờ.

Gật gật đầu nói: "Được rồi, ngươi đi tìm nàng đi, còn nàng có nguyện ý theo ngươi hay không thì phải xem ngươi rồi."

Diệp Thu Bạch khom người: "Đa tạ viện trưởng."

"Đi thôi."

Dưới chân Cầu Đạo sơn.

Mộ Tử Tình với mái tóc bạc đang ngồi xổm bên bờ sông nhỏ.

Mặt nước gần nàng đã ngưng kết thành băng.

Mặt đất bên cạnh nàng có một vệt màu đen.

Hiển nhiên nơi này từng bị lửa thiêu đốt.

Chỉ thấy ánh mắt nàng mông lung, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này.

Bỗng có một giọng nói vang lên bên cạnh nàng.

"Như thế nào, lại muốn ăn cá nướng sao?"

Mộ Tử Tình sửng sốt.

Ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Bạch, nở nụ cười.

"Ngươi tới rồi!"

Trong giọng nói tràn ngập niềm vui.

Diệp Thu Bạch mỉm cười,"Ta nói rồi, muốn giúp ngươi hỏi sư tôn xem có cách nào giải quyết thể chất này hay không."

Mộ Tử Tình mừng rỡ nói,"Vậy là có biện pháp sao?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói: "Đi thôi, cùng đến Nam Vực gặp sư tôn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận