Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1135 - Mục Phù Sinh từ bỏ chống cự

. . . .

Các ngươi đến Thanh Tiêu học viện rồi?

Hồng Anh cầm ngọc bội trong tay, giọng nói thiếu đòn của Liễu Tự Như vang lên.

"Liễu thúc ở đâu?"

Hồng Anh hỏi.

Liễu Tự Như cười cười nói:

"Ta không ở Thanh Tiêu học viện, ta đang theo dõi một người, hành tung và khí tức của nàng đều thập phần khả nghi, cho nên mới giao nhiệm vụ giám thị bọn họ cho các ngươi.

"Ai?"

Hiện tại nàng cảm thấy đại sư huynh làm quá đẹp!

Không nghe được tiếng Hồng Anh trả lời, hình như Liễu Tự Như cũng nhận ra tâm tình của nàng vì thế dùng sức ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ, nói:

"Không phải là nói nhảm sao?!"

Năm lần tìm hiểu tình báo, không thể thiếu lần nào.

"Hẳn là các ngươi còn chưa quen thuộc với Thanh Tiêu học viện đi?"

Bất quá hẳn là ngoại viện hiện tại không có gì, các ngươi tới bên hồ nước, đảo bị hồ nước vờn quanh chính là nội viện.

Liễu Tự Như thu lại nụ cười, trầm giọng nói:

"Ám vực có chút tình báo về Thanh Tiêu học viện."

Nghe vậy, Hồng Anh nhíu mày.

"Ta cảm thấy sẽ phát hiện được không ít tin tức quan trọng từ nàng ta."

Thậm chí còn cảm thấy hố hơi ít!

Một bộ phận bồi dưỡng nhân tài cho đệ tử hoàng thất, đồng thời cũng là người thừa kế của một số tông môn thế gia, gọi là Hoàng Thiên viện, nằm ở phía đông.

Nàng vốn còn có chút đau lòng vì Liễu Tự Như bị đại sư huynh lừa gạt.

Phía tây là nơi bồi dưỡng tán tu, gọi là Hám Thiên Viện.

"Thanh Tiêu học viện chia thành ngoại viện cùng với nội viện, nếu các ngươi tiến vào thông qua đại môn học viện thì những đại điện mà các ngươi chứng kiến là một bộ phận của ngoại viện."

Quan trong nhất chính là nội viện, nội viện được chia thành hai bộ phận.

"Không sai, ngươi và Mục Phù Sinh có thể đi tới Hoàng Thiên viện, Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi đi tới Hám Thiên viện.

"Thanh Tiêu học viện này rất đại khí."

"Khụ khụ khụ, vậy xin nhờ hai người."

Hám Thiên có nghĩa là dùng lực phàm nhân lay động thiên đạo!

Ninh Trần Tâm gật đầu, đưa mắt nhìn về phía hồ nước có huyết khí bốc ngùn ngụt.

Hoàng Thiên nghĩa là thiên đạo hoàng quyền.

Hơn nữa nhìn huyết khí và hài cốt trong hồ thế này, nhất định sẽ có huyền cơ!

Trên hồ nước không có bất kỳ cầu nối hay điểm dừng chân nào.

"Vấn đề duy nhất là chúng nên làm như thế nào để tới nội viện?"

Hồng Anh cười nói:

Sau đó Liễu Tự Như liền cắt đứt truyền âm.

Hồng Anh thu hồi ngọc bội nhìn về phía đám người Ninh Trần Tâm nói:

"Đều nghe thấy rồi đó?"

Liễu Tự Như gật đầu nói:

"Câu cuối cùng mới là trọng điểm đúng chứ?"

Hồng Anh tức giận nói:

"Nếu đối phương muốn tìm thứ gì, phỏng chừng cũng sẽ lựa chọn chia nhau hành động."

Huyền cơ trí mạng.

Mục Phù Sinh nhìn chằm chằm hồ nước, khẽ nhíu mày, nói:

"Nếu người Giám Sát Thánh Điện đã tiến vào nội viện, như vậy tự nhiên sẽ có phương pháp..."

Nói tới đây, Mục Phù Sinh toàn diện bộc phát ra lực lượng thần hồn phô thiên cái địa tưa như sóng lớn quét qua nửa cái hồ!

Không phải lực lượng của thần hồn của Mục Phù Sinh không đủ hùng hậu mà là do cái hồ này thật sự quá lớn...

Đương nhiên, Mục Phù Sinh sẽ không quên ẩn giấu lực lượng thần hồn của mình, tránh cho người khác phát hiện.

Một lát sau Mục Phù Sinh thu hồi thần hồn, chỉ vào phía trước, nói:

"Nơi này cũng không có cấm chế đặc thù, có thể ngự không, cũng có thể hành tẩu trên mặt hồ.

"Chỉ là..."

Hồng Anh nhíu mày, một cỗ đế vương ý bất giác tản ra.

"Đã như vậy, cứ trực tiếp đi qua."

Chỉ thấy hai chân Hồng Anh được tiên khí bao phủ, sau đó nàng bước một bước xuất hiện trên hồ nước có huyết khí trùng thiên.

"Ngươi đã nói không biết thực lực cấp bậc nào, vậy chuẩn bị có tác dụng gì đâu?"

"Chờ một chút, cho dù muốn đi qua cũng phải chuẩn bị trước, chúng ta không biết vật phía dưới rốt cuộc là cái gì, cũng không biết thực lực cấp bậc nào."

Nghe vậy, Mục Phù Sinh lập tức ngăn cản:

Nhìn sắc mặt của Hồng Anh, Mục Phù Sinh ngẩn người, gật đầu nói:

"Trên lý thuyết là như vậy."

"Như vậy cũng có nghĩa là phải sống sót trước sự tấn công của những thứ chưa biết mới có tư cách tiến vào nội viện."

"Đúng vậy!"

"Vậy thì đi thôi."

"Đi?"

Mục Phù Sinh lại sửng sốt: "Đi đâu?

Hồng Anh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn về phía Mục Phù Sinh nói:

"Đương nhiên là đi nội viện!"

Hồng Anh thản nhiên nói.

"Vậy xem ra bên dưới có thứ gì đó có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào."

Nghe Mục Phù Sinh nói xong, tất cả mọi người đều hơi kinh hãi.

"Phía dưới hồ nước có một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ, nhưng mà lại không có khí tức sinh mệnh, như là vật chết... Nhưng cỗ khí tức khổng lồ này lại có hoạt tính, không ngừng lưu động."

"Chỉ là cái gì?"

Lúc nói tới đây, Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày.

Khí phách giống như quân vương hàng lâm, đối mặt thiên quân vạn mã cũng không có chút khiếp sợ.

Nàng bước từng bước từng bước, kiên định tiến tới.

Nhìn Hồng Anh đã hành động, Mục Phù Sinh gấp muốn chết.

Hắn cho rằng đi theo nhị sư tỷ nhất định sẽ tốt hơn đại sư huynh ưa trêu chọc thị phi.

Kết quả bây giờ???

Đại sư huynh trêu chọc thị phi.

Còn nhị sư tỷ căn bản không sợ trời không sợ đất!

Cho dù phía trước có cường địch cũng sẽ không khiếp đảm.

Bất quá đây cũng là nguyên nhân mà Hồng Anh có thể cô đọng ra đế vương ý.

Nếu như đối mặt với một thứ chưa biết rõ mà đã sinh lòng khiếp đảm, như vậy Hồng Anh sẽ không thể đạt tới trình độ như bây giờ.

Cũng không cách nào đi xa trên đế vương chi lộ... Không đúng, phải nói là căn bản không có tư cách bước lên đế vương chi lộ!

Mộc Uyển Nhi đi tới cạnh Mục Phù Sinh, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:

"An tâm đi, tính tình của nhị sư tỷ chính là như vậy, bất quá chúng ta sẽ không có chuyện gì, đều có thể biến nguy thành an nha."

Ninh Trần Tâm cũng cười lướt qua Mục Phù Sinh, bước lên mặt hồ theo bước Hồng Anh.

"Được rồi, cứ tiến lên.

Con đường tu đạo làm gì có chuyện an toàn tuyệt đối, phần lớn phải dựa vào tùy cơ ứng biến."

"Ta đầu hàng!"

Mục Phù Sinh nghe mấy người nói mà buông tha chống cự!

Hắn thu phù bút, vỗ vỗ dán phù triện toàn thân.

Dù sao trong các sư huynh đệ Thảo đường chỉ có hắn lo lắng nhiều nhất thôi.

Đi theo ai cũng giống nhau.

Xảy ra chuyện thì ứng phó thôi.

Cùng lắm thì đến lúc đó làm phiền sư tôn ra tay giải vây sau đó quăng nồi cho nhị sư tỷ.

Cuối cùng nhị sư tỷ cũng sẽ đẩy toàn bộ tiếng xấu cho đại sư huynh...

Nghĩ đến đây.

Mục Phù Sinh hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng đi theo!

Bộ dạng bi tráng, như dũng sĩ sắp đi chịu chết... ...

Giờ phút này ở phương hướng tiến về Tổ Đế bản khối.

Liễu Tự Như ẩn giấu khí tức của mình đi theo một nữ tử áo đỏ.

Nữ tử áo đỏ có thực lực không thấp cho nên Liễu Tự Như không dám theo quá sát.

Dù sao cũng không biết cảm giác của đối phương như thế nào.

Đến tột cùng là ai... Hơn nữa khí tức này là dư nghiệt Tà Ma Vực sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Liễu Tự Nhiên cực kỳ ngưng trọng.

"Nếu quả thật như vậy, nhất định phải điều tra rõ mục đích và thân phận của nàng, tin tức sẽ có tác dụng với Lục tiền bối!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận