Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1809: Kinh! Tiểu Hắc không mãng rồi?

Chương 1809: Kinh! Tiểu Hắc không còn nóng nảy nữa rồi?
Túc Tiên Tông.
Thông qua tình báo của Mục Phù Sinh và Ám vực, Tiểu Hắc cũng đã hiểu biết đôi chút.
Biết Túc Tiên Tông là tông môn đứng đầu Hỗn Độn Giới hiện tại.
Trước đây, Tiểu Hắc còn có chút mong đợi, những thiên kiêu đến từ Túc Tiên Tông chắc sẽ không quá yếu đâu nhỉ? Chắc là có thể cho mình đánh đã tay một phen chứ?
Kết quả, lại chỉ có vậy thôi sao?
Tiểu Hắc mặt trầm xuống, nhìn thoáng qua nắm đấm của mình, chỗ bị Túc Hằng đấm vào chỉ hơi nhói lên một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn Túc Hằng đầy vẻ khó tin, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
Nếu để cho Túc Hằng biết được những gì Tiểu Hắc đang nghĩ trong lòng.
Chắc chắn sẽ tức đến phun máu mất.
Bất quá bây giờ nghe Tiểu Hắc nói "chỉ có vậy" cũng không khá hơn là bao.
Những người khác thấy Tiểu Hắc dễ dàng chống đỡ được một kích toàn lực của Túc Hằng cũng có vẻ mặt khác nhau.
Cảnh giới giữa hai người khác nhau nhiều như vậy, vậy mà tên thể tu này lại có thể cứng đối cứng với một chiêu Túc Tiên Trảo của Túc Hằng?
Huống chi Tiểu Hắc còn căn bản không hề dùng toàn lực, dù sao thì một tay hắn vẫn còn đang bóp cổ Sầm Nguyệt mà.
Lập tức lại nhìn về phía Kỳ Ngộ và Tất Viêm đang đầy mặt tự tin, cứ như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hai người bọn họ.
Vừa rồi, bọn họ đã bày ra sự tự tin tuyệt đối đối với Tiểu Hắc.
Trước đó, bọn người bọn họ còn đang chế nhạo ánh mắt của Kỳ Ngộ và Tất Viêm.
Bây giờ xem ra, là do tầm nhìn của bọn họ quá hạn hẹp rồi...
Tiểu Hắc cau mày nhìn chằm chằm Túc Hằng, nói: "Chỉ có chút thực lực đó thôi sao?"
Nói xong, ma ý huyết khí trong cơ thể bùng nổ mạnh mẽ, như một con mãnh thú thoát khỏi lồng giam, ma ý huyết khí dữ dội đó phun trào từ trong nắm đấm của Tiểu Hắc.
Với thế như núi lửa phun trào, hất văng năm ngón tay đang đâm vào nắm đấm của mình.
Sắc mặt Túc Hằng kinh biến, cự lực quét tới, khiến hắn không còn dám so đấu nhục thân với Tiểu Hắc nữa.
Với sức mạnh ma ý huyết khí này công kích vào, mà còn cưỡng ép so đấu nhục thân, Túc Hằng dám đảm bảo rằng hậu quả nhẹ nhất cũng là tay này của hắn sẽ bị phế bỏ!
Nghĩ tới đây, Túc Hằng lập tức nhanh chóng lùi về phía sau!
Tiểu Hắc thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ là một tay tiếp tục bóp lấy Sầm Nguyệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Túc Hằng.
Kỳ Ngộ và Tất Viêm nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Những người xung quanh nhìn biểu hiện của Kỳ Ngộ và Tất Viêm, không khỏi khẽ nhíu mày nghi hoặc.
"Sao vậy, chẳng phải trước đó các ngươi đã biết rõ thực lực của tên thể tu này rồi sao? Bây giờ thấy hắn trong nháy mắt trấn áp Túc Hằng lại giật mình như thế?"
Nghe được lời này.
Hai người đều phản ứng lại, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Kỳ Ngộ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai nói: "Đâu có phải vậy, chỉ là bình thường chúng ta biết Tiểu Hắc sẽ không khiêm nhường như vậy, kiểu gì cũng sẽ như chó điên đuổi theo đối thủ đánh, đánh không chết không bỏ qua."
Tất Viêm một tay xoa cằm, vừa suy nghĩ vừa nói: "Ừm... Người này cho dù bản thân bị trọng thương cũng sẽ trực tiếp lao lên, như bây giờ..."
Liên tưởng đến lời nói trước đó của Tiểu Hắc.
Tất Viêm giật mình nói: "Chắc là muốn cho Túc Hằng có thời gian khôi phục lại đó."
Nghe đến đó, Kỳ Ngộ cũng liên tục gật đầu: "Vậy là hợp lý rồi, với hắn mà nói không cho hắn đánh đã thì tuyệt đối còn khó chịu hơn thua."
Mấy người bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của Kỳ Ngộ và Tất Viêm đều nhíu mày lại.
Túc Hằng dù sao cũng xuất thân từ Túc Tiên Tông, tông môn đứng đầu Hỗn Độn Giới, địa vị của hắn trong thế hệ trẻ tuổi của Túc Tiên Tông có thể nói là gần với Túc Nguyên.
Loại người này vậy mà lại bị một tên man di như thế xem thường?
Kỳ Ngộ và Tất Viêm khi nói chuyện không hề cố tình che giấu.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với Tiểu Hắc, Túc Hằng cũng nghe được.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn đen kịt, khí tức quanh người tuôn trào bất ổn, đáy mắt sát ý ngập tràn!
Chưa từng có...
Chưa từng có ai dám coi thường hắn như vậy!
Túc Hằng đằng đằng sát khí nói: "Đã ngươi nóng lòng muốn chết như thế, vậy thì ta đành phải thành toàn cho ngươi vậy."
Lời vừa dứt.
Toàn thân Túc Hằng dần dần bị bao phủ bởi hắc thiết chi quang, tựa như toàn bộ thân thể đều được rót thép, nặng nề và cứng cỏi.
Rắc rắc rắc rắc.
Nơi chân Túc Hằng đặt xuống, vết rạn không ngừng xuất hiện.
Ngay cả xung quanh Túc Hằng, không gian cũng dần dần bắt đầu nứt toác!
Thấy cảnh này, đám người giật mình.
Chiêu này, bọn họ chưa từng thấy Túc Hằng sử dụng qua. Ngược lại là đã được thấy trên người Túc Nguyên.
Không ngờ, Túc Hằng vậy mà lại có thể nâng công pháp của Túc Tiên lên đến cùng cảnh giới với Túc Nguyên?
Hai mắt Sầm Nguyệt nhắm lại, nhìn động tĩnh của Túc Hằng mà sắc mặt đại biến.
Cô ta dùng giọng điệu vô cùng chật vật nói: "Hằng ca... Anh dùng chiêu này sẽ làm liên lụy đến em đó, đến lúc đó em cũng sẽ mất mạng!"
Tiểu Hắc nghe vậy hai mắt sáng lên.
Túc Hằng lại như không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, dường như là đang ngưng tụ khí tức quá tải.
Trên mặt, trên cổ, trên cánh tay đều nổi lên những đường gân xanh to lớn kinh khủng như con giun đang ngoằn ngoèo dưới da!
Túc Hằng lúc này, chỉ muốn rửa sạch nhục nhã từ Tiểu Hắc mà thôi.
Còn Sầm Nguyệt? Đối với hắn chỉ là một món đồ chơi tạm thời mà thôi.
Làm sao so sánh được với mặt mũi của hắn?
Cảm nhận được khí tức đáng sợ xung quanh Túc Hằng, Tiểu Hắc nhếch mép cười một tiếng, trên mặt cuối cùng cũng đã lâu không có hưng phấn.
"Hi vọng lần này sẽ không làm ta thất vọng."
Vừa dứt lời.
Ma Thần áo giáp trong nháy mắt bao trùm toàn thân.
Ma ý ngập trời phối hợp với sức mạnh huyết mạch điên cuồng trào dâng!
Huyết mạch quấn quanh, huyết mạch thiêu đốt!
Hư ảnh Ma Thần ngưng tụ sau lưng Tiểu Hắc.
Ma uy ngập trời như thiên uy mênh mông trấn áp xuống!
Những người xung quanh cảm nhận được cỗ ma ý huyết mạch này, lập tức đầu gối có chút khụy xuống, con ngươi đột nhiên co lại.
Dưới sự áp chế của ma ý huyết mạch này, bọn họ vậy mà không thể nào ngăn được sự thần phục dâng lên trong lòng? !
Sầm Nguyệt ở gần Tiểu Hắc nhất, trực tiếp cảm nhận được sức mạnh trấn áp này.
Vốn đã mất đi năng lực chiến đấu.
Lần này càng làm cho Sầm Nguyệt hoa mắt, suýt chút nữa ngất xỉu.
Con ngươi Túc Hằng hơi co lại, hắn cũng cảm nhận được sự hung hãn của cỗ huyết mạch này.
Nhưng hiện tại hắn đã không còn cách nào dừng lại, chỉ có thể dùng tu vi và thể chất huyết mạch của bản thân cưỡng ép chống cự sự ăn mòn của ma ý, đè xuống sự thần phục, gầm lên giận dữ hướng phía Tiểu Hắc lao tới!
Chỉ thấy một đạo hắc quang xẹt qua không gian.
Nơi nó đi qua, không gian cũng vì đó mà co lại vỡ tan!
Tiểu Hắc thấy cảnh này, nhếch miệng cười cuồng loạn, "Sao không dùng chiêu này sớm hơn chút?"
Nói xong, nắm đấm dưới sự thiêu đốt của huyết mạch hướng về phía thân thể đang lao tới của Túc Hằng mà đấm tới!
Ầm ầm!
Hai bên va vào nhau!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng cả không gian!
Thậm chí những người khác không khỏi bịt tai lại!
Thân thể Tiểu Hắc trong khoảnh khắc này đã bị đánh lui ra sau!
Sầm Nguyệt trong luồng xung kích này, máu tươi điên cuồng phun ra, đan điền vỡ vụn, thần hồn cũng không thể tránh khỏi tan biến.
Nhưng bây giờ không ai quan tâm đến sự sống chết của Sầm Nguyệt.
Túc Hằng cười lớn: "Chỉ có chút thực lực này thôi sao!?"
Sau đó tiếp tục phóng về phía Tiểu Hắc đang lùi lại!
Không có sự liên lụy của Sầm Nguyệt, Tiểu Hắc điên cuồng gào thét một tiếng.
Vạn Cổ Ma Thể chín tầng toàn bộ triển khai.
Cưỡng ép đứng vững thân thể.
Hai quyền một lần nữa đánh vào hắc thiết thân thể của Túc Hằng đang xông tới!
Ầm ầm! ! !
Lần này.
Tiểu Hắc không còn lùi lại.
Thân thể Túc Hằng bị cưỡng ép dừng lại.
Lấy hai người làm trung tâm, mặt đất điên cuồng nứt ra!
Chỉ là...
Thân thể Túc Hằng rung lên, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra.
Rõ ràng.
Nhục thân của Túc Hằng không đủ để chống đỡ những va chạm ở mức độ này.
==========
PS: Đỡ hơn một chút rồi, ngày mai sẽ có bảy chương. Hứa đấy, nếu không ra đủ bảy chương thì ta ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận