Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1118 - Phù Sinh Đồ

. . . .

"Thi thể của bọn họ đâu?"

Tống Kiêu mở to mắt, không ngừng thò đầu nhìn.

Nhưng chỉ thấy từng tòa núi nhỏ, từng cái hố lún, thậm chí những bộ hài cốt có sẵn từ trước đều không có một chút biến hóa nào.

Cảnh tượng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chiến đấu.

Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn giống như bốc hơi khỏi nhân gian...

Tiếp xúc cũng một thời gian nên Tưởng Thanh Loan hiểu rõ một phần tính cách Mục Phù Sinh.

"Cẩn thận đến cực hạn!"

Mục Phù Sinh nhìn thoáng qua Tưởng Thanh Loan và Tống Kiêu, sau đó truyền âm nói:

Tiểu Hắc hơi sửng sốt.

"Hỏi ra cái gì rồi?"

Kẻ trước muốn bắt sống ngươi, kẻ sau có thể giết thì giết, không để lại hậu hoạn."

Trong tình huống như vậy sao có thể không phá hư gì chứ, thế mà một chút dấu vết cũng không lưu!

Lời Mục Phù Sinh nói tiếp theo cũng chứng thực suy đoán của Tiểu Hắc:

Nhưng khi nàng chứng kiến Mục Phù Sinh thanh trừ dấu vết lúc, vẫn không khỏi kinh ngạc.

"Vậy xem ra hai thần tông có mục đích khác."

Đám người Diệp Thu Bạch vẫn bình lặng như cũ, thậm chí không cần nhìn cảnh tượng bên trong bình chướng cũng biết Mục Phù Sinh nhất định sẽ không để lại bất cứ manh mối bất lợi nào cho hắn.

Phải biết rằng, lúc ấy khí tức hủy diệt bên trong bình chướng lan ra tận bên ngoài.

"Mục đích của âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông căn bản khác với Ma Vương Vực.

"Hơn nữa âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông đã không đợi được nữa, dựa theo cách nói của hai người bọn họ..."

Tiểu Hắc hỏi.

Nói tới đây, sắc mặt Mục Phù Sinh trở nên ngưng trọng:

Trí nhớ của Tiểu Hắc còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn cũng không khỏi nhớ tới cái hộp xuất hiện trong đoạn ký ức trước đó.

"Tựa hồ là cần thứ gì đó trên người ngươi để mở ra vật nào đó."

Phương Khung trầm mặc.

Mục Phù Sinh gật đầu:

"Binh đến tướng chặn nước chặn, ít nhất trước mắt vẫn an toàn."

Phương Khung ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu nói:

Hai mặt thụ địch, đây chính là tình trạng của đoàn người Diệp Thu Bạch lúc này.

"Nếu hai người bọn họ thất bại, âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông sẽ xuất động chiến lực đỉnh cao ra tay với ngươi."

Đoàn người hướng tới Nguyệt Thần thạch sơn. ...

Hồng Anh cười cười.

"Được rồi, nên xuất phát, sau khi Côn Lôn Khư mở ra thực lực của Tiểu Hắc sư đệ sẽ tăng thêm một cấp độ."

"Không phải Hạo Thiên Thần Chủ đã cảnh cáo bọn họ rồi sao?"

Diệp Thu Bạch ở bên cạnh cười nói:

"Hôm nay, chúng ta phải cố gắng tăng cường thực lực của mình, mới có thể ứng phó với chuyện sau này."

Trước có cự hổ Tà Ma Vực, sau có ác lang thế lực cấp Thần Chủ.

"Nhưng bây giờ Tiểu Hắc sư huynh đã có thực lực Thần Hoàng cảnh, xuất động cường giả Thần Chủ cảnh cũng không có vấn đề gì."

"Nếu bọn họ vẫn xuất động đệ tử bắt ta thì bọn họ cũng không xứng là thế lực cấp Thần Chủ.

Tiểu Hắc lại nhếch miệng cười, nói:

Tuy rằng cảnh giới hiện giờ của bọn họ đã đạt tới Thần Hoàng cảnh, nhưng đối đầu với cường giả Thần Chủ cảnh vẫn không có cơ hội chống cự.

Trước đó.

Đám người Giám Sát Thánh Điện đi về phía Tổ Đế bản khối.

Nhưng khi bọn họ dựa theo bản đồ đi tới Tổ Đế bản khối thì trước mặt lại có một ngọn núi khổng lồ!

Núi non liên miên không dứt, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh núi hoàn toàn ngăn cách đường đi.

Lối đi duy nhất chính là hẻm núi trước mắt.

Bề mặt hai dãy núi cực kỳ bằng phẳng, giống như được cố ý tạo tác.

Một cỗ khí tức tràn ngập các loại quy tắc chi lực từ một đầu khác của hẻm núi phả vào mặt...

Túc Trình cầm bản đồ chỉ vào hẻm núi nói:

"Hẻm núi Tổ Đế, lối duy nhất cần thông qua để tiến vào Tổ Đế bản khối."

Máu trong thân thể và linh khí trong đan điền, thậm chí cả thức hả cũng như bị đóng băng.

Cả người rét lạnh như bị từng gai băng đâm xuyên qua tứ chi, không thể nhúc nhích!

Dưới ánh nhìn chăm chú của bộ hài cốt, Tống Từ cảm giác mình như rơi xuống hầm băng.

"Ngươi là người phương nào? Lam sao biết đến Phù Sinh Đồ?"

Nghe vậy, một bộ hài cốt trong ngẩng đầu lâu lên, trong hốc mắt có một u hỏa màu lam nở rộ!

"Phù Sinh Đồ."

Tống Từ ưỡn ngực tiến lên, đứng ở vị trí cách hai bộ hài cốt khoảng mười bước, chắp tay nói:

"Tiểu bối Tống Từ, bái kiến hai vị tiền bối.

Tiểu bối muốn tiến vào Tổ Đế bản khối lấy một vật, mong hai vị tiền bối cho phép!"

Dứt lời, hai bộ hài cốt vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ không có động tĩnh.

Tống Từ vẫn khom lưng chắp tay duy trì tư thế.

Duy trì suốt thời gian nửa ngày.

Bỗng nhiên một bộ hài cốt phát ra âm thanh.

"Lấy vật gì?"

Tống Từ cười đứng dậy, nói:

Giống như chỉ cần dám tự tiện xông vào hạp cốc sẽ bị trực tiếp chém giết!

Nhưng cẩn thận cảm nhận lại cảm nhận được hai bộ hài cốt phát ra sát ý!

Hài cốt ngồi ở hai bên lối vào hẻm núi, trông không có bất kỳ sự sống nào.

Sắc mặt Tống Từ cũng ngưng trọng nhìn hai bộ hài cốt khoanh chân ngồi trước mắt.

"Bất quá muốn tiến vào chỉ sợ sẽ có chút phiền toái."

Uông Kinh Châu cười khổ nói:

Không thể hành động.

Không thể suy nghĩ.

Chỉ có thể chờ chết.

Tống Từ cắn răng, không ngừng run rẩy, mạnh mẽ chống đỡ nói:

"Tiền bối, chúng ta vì an nguy của Phàm nhân giới."

"Nói tỉ mỉ?"

"Không biết còn bao lâu nữa Tà Ma Vực sẽ đột phá trấn áp nhưng chắc chắn thời gian còn lại sẽ không quá dài, cho nên chúng ta cần Phù Sinh Đồ, dùng nó để đối kháng Tà Ma Vực!"

Hài cốt lại cười lạnh một tiếng:

"Lúc ấy Phàm nhân giới có Phù Sinh Đồ, Trấn Thiên Phù Đồ Tháp cùng với các Tổ khí khác mà phải tổn hao một cái giá lớn mới phong ấn được Tà Ma Vực.

"Các ngươi chỉ dựa vào Phù Sinh Đồ mà đã muốn chống cự Tà Ma Vực?"

"Nhân tâm xấu xí, với đạo hạnh các ngươi không nên làm trò xấu hổ trước mặt bổn tọa."

Tống Từ lại hỏi ngược lại:

"Nếu như tiểu bối không có đoán sai, tiền bối chỉ trấn thủ nơi này, nếu chúng ta thỏa điều kiện liền có thể tiến vào đi?"

Hài cốt trầm mặc.

Tống Từ tiếp tục nói:

"Cho nên tiền bối có thể cho chúng ta biết điều kiện tiến vào Tổ Đế bản khối là gì hay không?"

Con ngươi khô lâu mang theo lam sắc u hỏa nhìn chằm chằm Tống Từ.

Một lúc lâu sau mới khẽ thở dài:

"Ngươi cần đả thông ba đại khảo nghiệm khác thì Tổ Đế mới mở ra."

Dứt lời, lam sắc u hỏa trong hốc mắt khô lâu biến mất, hài cốt trở lại như ban đầu.

Áp lực trên người Tống Từ chợt biến mất, sau đó cúi đầu hành lễ rồi mới quay đầu nhìn về phía năm người Giám Sát Thánh Điện còn lại, nói:

"Các ngươi đều nghe được, bất quá vì tranh thủ thời gian, ta mang theo Túc Trình và Uông Kinh Châu đi tới Côn Luân bản khối, còn lại đi Thanh Tiêu bản khối."

Nữ nhân gật đầu lưu loát xoay người, mang theo nam nhân chất phác cùng một tên giám sát sứ áo trắng đi về phía Thanh Tiêu bản khối.

Tống Từ mang theo hai người đi Côn Luân bản khối.

Khi đám người rời đi rồi khô lâu mới phát ra tiếng thở dài.

"Cũng không biết Nhân Tổ các hạ làm như vậy là đúng hay sai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận