Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1161 - Kiếm ý đột phá, Ngải Tuyết tức giận

. . . .

Kiếm ý uốn lượn trở nên càng thêm sắc bén.

Ngải Tuyết thấy cảnh này quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, trong lòng có chút ngưng trọng.

Đây là dấu hiệu kiếm ý sắp đột phá, tuy rằng còn chưa đột phá nhưng trong thời gian ngắn mà đã luyện tới mức này, cực kỳ khó có được.

Nếu như Ngưu Trọng không dùng đan dược đốt cháy giai đoạn, kết quả có thể...

Ngưu Trọng có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng ổn định tâm tình, cười lạnh nói:

"Có ích gì đâu?"

Mục Thích ngẩng đầu, kiếm ý cuốn mái tóc dài đã dài hơn không ít của hắn lên, mắt nhìn thẳng Ngưu Trọng, lạnh lùng nói:

Dùng tâm cảm giác, dùng kiếm ý đến cảm nhận sự lưu động của không khí!

Bùm!

Mục Thích thấy thế dứt khoát không dùng mắt tìm kiếm.

Ám ma kiếm trong tay xẹt tới đâm thẳng ngực trái Ngưu Trọng!

Dứt lời, bóng dáng hai người đồng thời vọt tới nhau.

Có một cỗ kiếm ý từ trên Ám Ma Kiếm theo trường côn lan tràn đến cánh tay của hắn, cảm giác cắt xén đau đớn khiến hắn khó chịu.

"Ta kêu ngươi thu hồi lời vừa nói!"

Ám Ma Kiếm đâm trúng trường côn của Ngưu Trọng!

Ngưu Trọng vung trường côn, côn ảnh xuất hiện quanh thân làm cho Mục Thích không thể đoán được đâu mới là quỹ tích thật sự.

"Ngươi đánh thắng ta, ta liền thu hồi!"

Trong khoảnh khắc Ngưu Trọng vung trường côn có hỏa diễm tới gần, Mục Thích xuất kiếm!

Chỉ trong một chốc mà đã có sự tiến bộ sao?

Hắn dựa theo lời sư tôn, ánh mắt sẽ lừa gạt chính mình nhưng Kiếm tâm thì không...

Nhưng mà...

Sắc mặt Ngưu Trọng cứng lại, cánh tay cầm côn cũng run lên.

Rõ ràng công kích lúc trước còn không có sắc bén như thế này.

Hỏa diễm cuồn cuộn hội tụ thành một lốc xoáy đủ để cắn nuốt Mục Thích!

Chỉ thấy cánh tay Ngưu Trọng chấn động, hỏa diễm trên trường côn bắt đầu bùng lên.

Mục Thích phát ra tiếng rên rỉ, gương mặt bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn.

"Cảnh giới chênh lệch bày ở chỗ này."

Mục Thích đành phải tiếp tục cầm lấy Ám Ma Kiếm ứng phó.

Ngưu Trọng cười lạnh một tiếng:

"Xem ra đã kết thúc rồi."

Thấy cảnh này, Ngải Tuyết cười nói:

Mỗi một lần giao thủ thì thương thế trên người Mục Thích lại tăng thêm một phần.

"Ta xem ngươi làm sao phá giải?"

Hỏa diễm đốt cánh tay cháy đen, da thịt bong tróc trông thật đáng sợ!

"Một kích tiếp theo sẽ giải quyết ngươi."

Ngưu Trọng tựa hồ không có ý định cho Mục Thích cơ hội thở dốc, hắn nhe răng cười rồi cầm trường côn đuổi tới!

Ầm!

Hai tay hoàn toàn bị lốc xoáy hỏa diễm nuốt chửng.

Nhưng hắn vẫn không thể toàn thân trở ra.

Sắc mặt Mục Thích khẽ biến, theo bản năng lui về phía sau.

Diệp Thu Bạch cũng nhíu mày, cảnh giới chênh lệch cho nên dù Mục Thích có đột phá cũng khó có thể chiến thắng đối phương.

Chỉ là hắn vẫn không có xuất thủ cứu giúp, bởi vì hắn đang theo dõi.

Hắn muốn xem trong tình huống sinh tử, Mục Thích có thể bộc phát tiềm năng như thế nào!

Bùm!

Đột nhiên Mục Thích bị đánh bay ra ngoài!

Hắn ngã trên mặt đất, quần áo đã cháy đã rách, máu tươi chảy ròng!

Ngưu Trọng từng bước một đi về phía Mục Thích, mặt cười gằn.

"Nhất định phải bước lên con đường tu đạo này, không cẩn thận sẽ tử vong, thanh thản ổn định làm nông phu vận khí tốt còn có thể sống lâu trăm tuổi."

Nói tới đây, Ngưu Trọng đã tới bên cạnh Mục Thích quỳ rạp trên mặt đất, giơ cao trường côn trong tay!

Trường côn xoay tròn, hoa văn hỏa diễm phía trên điên cuồng lóng lánh!

Ngưu Trọng phục hồi tinh thần, cắn răng, trường côn bị hắn ném lên trời cao!

"Cho dù hắn đột phá thì vẫn không cách nào bù đắp sự chênh lệch trên phương diện cảnh giới!"

"Đã quên ta dạy ngươi như thế nào sao?

Ngải Tuyết hô to:

Lúc này Ngưu Trọng còn đang ngây người.

Đúng lúc này, đột nhiên có một cỗ kiếm ý từ trên thân Mục Thích bùng nổ.

Kiếm ý sắc bén hóa thành cơn lốc đẩy lui Ngưu Trọng!

Nhìn hai tay mình có thêm nhiều vết cắt rướm máu, Ngưu Trọng khó tin nhìn về phía Mục Thích đang chậm rãi đứng lên, cả kinh nói:

"Ngươi đang làm cái gì?!"

Sắc mặt Ngải Tuyết dần dần trở nên âm trầm.

Diệp Thu Bạch cũng nở nụ cười.

Xem ra mình không nhìn lầm người, tiềm lực của Mục Thích không tệ.

Trong khoảnh khắc sinh tử đã thành công đột phá đến Kiếm Sư chi cảnh!

Mục Thích giãy giụa đứng dậy, nhìn chằm chằm Ngưu Trọng, Ám ma kiếm trong tay nhanh chóng chém về phía Ngưu Trọng!

Chẳng lẽ hắn không lo lắng đệ tử của mình tử vong, không thể tham gia khảo nghiệm sau đó?

Điều này cũng làm cho Ngải Tuyết cực kỳ hoang mang.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại không hề động một chút nào.

Ngải Tuyết đứng xa xa quan sát cũng dùng khí tức khóa chặt Diệp Thu Bạch, phòng ngừa hắn ra tay cứu người!

Dứt lời, trường côn hung hăng hạ xuống!

"Kết thúc thôi, ta xuống tay nhanh một chút, cho ngươi bớt đau khổ, coi như niệm tình cùng thôn."

Sau đó có một vòi rồng hỏa diễm xuất hiện quét về phía Mục Thích!

Mục Thích trở nên nghiêm túc, vung kiếm chém ra.

Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ hai!

Kiếm khí như giao long chém về phía vòi rồng hỏa diễm!

Vào thời khắc này, vòi rồng lửa bị cắt thành hai nửa.

Nhưng Ngưu Trọng cười lạnh nói:

"Ngươi cho rằng đã kết thúc rồi sao?"

Hai nửa vòi rồng được Ngưu Trọng rót thêm linh khí, lại hóa thành hai cơn lốc hỏa diễm một trái một phải phóng về phía Mục Thích!

Mục Thích thấy cảnh này mà cắn răng.

"Không thể để sư tôn mất mặt..."

Trong lòng lặp đi lặp lại một câu này, sau đó hắn liều mạng vận chuyển chút linh khí còn sót lại, tiếp tục chém ra một kiếm!

Chỉ là dù một kiếm này có kiếm ý của Kiếm sư gia trì cũng không cách nào phá vỡ cơn lốc hỏa diễm.

Hai cơn lốc lửa một trái một phải chèn ép Mục Thích!

Chỉ là thời điểm hai cơn lốc lửa ép sát, muốn đốt cháy Mục Thích thì bỗng có lôi quang chợt lóe rồi biến mất...

Sắc mặt Ngải Tuyết đại biến!

Ngưu Trọng thì cười to:

"Ha ha ha ha, ta làm được rồi, sư tôn, có phải ta không khiến ngươi hối hận khi nhận lấy ta hay không?"

Sắc mặt Ngải Tuyết cực kỳ khó coi, nói: "Phế vật!"

Ngưu Trọng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

Khi cơn lốc hỏa diễm biến mất lại không hề có thi thể Mục Thích!

Cảnh này khiến Ngưu Trọng biến sắc.

Ngải Tuyết đi tới gần Diệp Thu Bạch, lạnh lùng nói:

"Khó trách ngươi không vội chút nào, bất quá ngươi cũng nên hiểu, cho dù kéo dài tới lúc đó thì đệ tử của ngươi cũng không phải là đối thủ của Ngưu Trọng đi?"

Diệp Thu Bạch cười nhạt: "Không còn thời gian sao?"

Nói xong liền biến mất tại chỗ.

Phải tìm một chút, quỷ mới biết Thiên Lôi độn phù đưa Mục Thích đến nơi nào.

Ngải Tuyết nhìn bóng Diệp Thu Bạch rời đi mà sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngưu Trọng đi tới, cúi đầu nói:

"Không... không làm sư tôn thất vọng, ta...

"Được rồi, nói nhiều như vậy cũng vô dụng, tiếp tục tu luyện!"

Ngải Tuyết lạnh lùng nói:

"Nếu ngươi là đệ tử của ta, nếu như làm ta mất mặt ở tuyển chọn lúc sau, ngươi cũng biết hậu quả đi."

Ngưu Trọng rụt đầu lại nói: "Ta hiểu rồi!"

Huống hồ hắn cũng không cho là mình sẽ thua bởi những người khác!

Hơn nữa hắn còn muốn chứng minh bản thân hơn bất cứ ai, hắn không lựa chọn Diệp Thu Bạch mà lựa chọn Ngải Tuyết là quyết định chính xác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận