Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 763 - Dưới Thiên Tiên cảnh đều là con kiến

. . . .

Diệp Thu Bạch nói năng rất có khí phách.

Giờ khắc này, quảng trường trung tâm Thánh Phù tông trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức còn có thể nghe được tiếng hít thở của đám cường giả Thiên Tiên cảnh ngồi quanh bàn tròn.

Phần thưởng cuối cùng của Tuyệt Hồn thành có tin tức về giới vực vĩ độ cao, cách tiến về giới vực vĩ độ cao!

Tin tức này đối với một tên cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh mà nói là thứ có sức hấp dẫn nhất, không gì sánh nổi.

Cho dù những thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm kia cũng không thể khiến cho cường giả Thiên Tiên cảnh động dung.

Cùng lắm là nhìn nhiều một chút thôi.

Vạy nên đối với các cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh, thiên tài địa bảo hay đứng đầu thần binh có tác dụng gì đâu?

Tính cách nóng nảy nhất, tông chủ Vô Cực Nguyên Dương Tông Liệt Tiêu nghe Diệp Thu Bạch nói xong, tóc đỏ trên đầu nháy mắt dựng ngược!

Nhưng mà vẫn không cách nào giúp cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh đột phá.

Hoặc là trở thành dưỡng chất cho phiến đại địa này?

Mỗi một cái thời đại đều có cường giả đạt tới Thiên Tiên cảnh đỉnh từng nếm thử dùng đủ loại thiên tài địa bảo tăng cường tu vi, luyện thành đan dược.

"Vậy ngươi nhanh nói biện pháp tiến vào giới vực vĩ độ cao rốt cuộc như thế nào!"

Cảnh giới không cách nào đột phá, thọ mệnh không cách nào kéo dài.

Trên mỗi một sợi tóc đều có một con hỏa long nhỏ xoay quanh.

Loại đan dược thế này có đôi khi sẽ đào rỗng nộ tình của một thế lực đứng đầu!

Cần thiên tài địa bảo làm cái gì chứ?

Thời điểm thọ mệnh đi đến cuối còn không phải chỉ có thể để lại cho hậu nhân?

Thời điểm bị một tên cường giả Thiên Tiên cảnh theo dõi.

Giống như bên trên Thiên Tiên cảnh đỉnh có một bình chướng vô hình, nhìn không thấy, duỗi tay không chạm được, không thể nào vượt qua.

Hơn nữa cảm xúc của tên cường giả này còn đang dâng trào, không hề áp chế hơi thở của mình.

Chỉ thấy Liệt Tiêu trừng mắt, đột nhiên nhìn thẳng Diệp Thu Bạch, quát lớn:

"Nếu như ngươi báo cho ta, Liệt Tiêu ta liền thiếu ngươi một ân tình, ngươi muốn thứ gì ở Vô Cực Nguyên Dương Tông liền có thể tùy tiện lựa chọn một vật!"

"Chỗ tốt mà tiền bối hứa hẹn khiến Diệp mỗ rất động tâm."

E là Diệp Thu Bạch không chết cũng sẽ phải trọng thương!

Nghe đến đây.

Trong thời gian ngắn, quanh thân Diệp Thu Bạch xuất hiện từng vòng lửa nóng cháy.

"Ngươi không muốn nói ra tin tức sao?"

Sóng nhiệt cuồn cuộn ập thẳng vào mặt Diệp Thu Bạch.

Đao ý theo những cái khe trảm về phía Diệp Thu Bạch.

Đao ý phun trào lại cắt ra từng cái khe không gian chung quanh.

Trong khoảnh khắc Kinh Chi Đàm đạp bước tiến tới.

Nếu như không phải Hoắc Chính Hành kịp thời ra tay ngăn cách chúng ở bên ngoài thân thể Diệp Thu Bạch.

Kinh Chi Đàm cầm chặt bội đao, tuy rằng đao còn ở trong vỏ nhưng đao ý giống như có thể xé rách hết thảy lại không chịu khống chế mà phun trào ra!

"Ý của ngươi là. . . . . ."

Kinh Chi Đàm bước một bước hướng tới Diệp Thu Bạch, trầm giọng hỏi:

Diệp Thu Bạch gật gật đầu với Hoắc Chính Hành, sau đó mới nhìn về phía Liệt Tiêu, cười nói:

"Ý là ta cũng không có tin tức mà các vị tiền bối muốn, chỗ tốt Diệp mỗ tự nhiên cũng không cách nào nhận được rồi."

Không chỉ là Liệt Tiêu, ngay cả Dư Khánh Diễn, Kinh Chi Đàm cùng với các cường giả Thiên Tiên cảnh khác đều nhíu mày.

"Lời này có ý gì?"

Diệp Thu Bạch muốn lùi về sau lại phát hiện làm thế nào cũng không thể nhúc nhích thân thể!

Hắn đã bị từng đạo đao ý kinh thiên khóa chặt, không cách nào vận chuyển linh khí trong cơ thể!

Mục Phù Sinh đứng ở bên cạnh Diệp Thu Bạch thấy cảnh này biến sắc, muốn thi triển phù triện chống đỡ.

Nhưng mà bản thân hắn cũng nằm trong phạm vi đao ý công kích, căn bản không thể động đậy!

Chỉ là một bước chân, tiết ra một chút đao ý mà có thể làm đến mức này.

Cảm giác vô lực vô tận sinh ra trong lòng Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh.

Không có đủ thực lực!

Ở trước mặt đám cường giả Thiên Tiên cảnh thế này, bọn họ không đủ nhìn.

Nói câu khó nghe là giống như con kiến.

Một người vung kiếm chém một nhát.

Hai bóng dáng xuất hiện trước người Diệp Thu Bạch cùng Mục Phù Sinh.

Đúng lúc này.

Đao ý cũng hóa thành hai thanh trảm thiên chi nhận từ đỉnh đầu hai người hạ xuống.

Một người rút kiếm, một người thúc giục thần lôi!

Diệp Thu Bạch cùng Mục Phù Sinh lại đồng thời bước ra một bước.

Ngay lập tức, ở giữa hai chân mày Mục Phù Sinh có thêm một ngọn lửa màu trắng hừng hực thiêu đốt!

Lãnh Hồn Bạch Diễm!

Theo Lãnh Hồn Bạch Diễm xuất hiện, toàn thân còn có lôi đình màu tím cùng với lôi đình màu vàng kim bao trùm.

Cùng lúc đó.

Từ trong cơ thể Diệp Thu Bạch bên cạnh có kiếm ý nửa Kiếm Tiên phóng lên cao.

Thái Sơ Kiếm Kinh dưới sự áp bách to lớn vận chuyển cao độ.

Lực lượng bên trong kinh mạch giống như sông nước trào dâng tràn vào đại dương mênh mông là đan điền.

Giờ khắc này.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Kinh Chi Đàm cùng với các cường giả Thiên Tiên cảnh khác.

Ý nghĩ của hai người không có khác nhau lắm.

Còn có tư cách gì mà trở thành đồ đệ của sư tôn?

Nếu như từ bỏ ở chỗ này, vậy còn có thể làm gì?

Trong mắt hai người bọn họ, ngoại trừ bản thân chỉ có đao ý kinh thiên trước mắt mà thôi.

Diệp Thu Bạch cùng Mục Phù Sinh cũng không có suy nghĩ nào khác, vứt bỏ hết thảy tạp niệm.

Đao ý buông xuống.

Một người khác thò tay ra, giữa hai ngón tay có kẹp một phù triện.

Tức khắc, đao ý tiêu tán!

Các cường giả Thiên Tiên cảnh cùng với cường giả Địa Tiên cảnh nhìn thấy Diệp Thu Bạch cùng Mục Phù Sinh bị cường giả như Kinh Chi Đàm khóa chặt mà còn có thể hành động.

Không khỏi kinh ngạc.

Cùng thời khắc đó.

Tô gia cung phụng Hoàn Thuận cũng lên tiếng:

"Kinh Chi Đàm, ta tay với hai tên tiểu bối, ngươi còn xứng với Thiên Kình Đao trong tay mình sao?"

Kinh Chi Đàm bình thản thu đao ý lại, vỗ Thiên Kình Đao lên bàn tròn, nhàn nhạt nói:

"Ta có xứng với chuôi đao này hay không, nếu ngươi muốn biết thì chúng ta có thể luận bàn một trận."

Phúc Thiên Đao Tông.

Tuy rằng không thể xưng là tông môn đứng đầu nhưng toàn tông môn.

Từ tông chủ, cho tới đệ tử đều là kẻ điên!

Cho nên khi Kinh Chi Đàm đối mặt với người Tô gia cũng hề cho chút mặt mũi nào.

Ngươi muốn đánh thì liền đánh.

Nếu không dám đánh mà chọc tới ta.

Ta vẫn muốn đánh.

Nguyên nhân chính là vì điểm này cho nên ngay cả những thế lực đứng đầu cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với người Phúc Thiên Đao Tông.

Kinh Chi Đàm nói xong liền ngồi xuống, ánh mắt liếc thoáng qua Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh.

Trong ánh mắt vẫn còn sự kinh ngạc chưa tan.

Bị đao ý của hắn áp chế và khóa chặt, hai tên tiểu bối chưa đến Địa Tiên cảnh thế mà vẫn có thể nhúc nhích?

Còn có thể làm động tác phản kháng?

Nếu như không phải bởi vì việc này.

Hai người thật sự là hạt giống tu đao rất tốt. . . . . .

Đáng tiếc.

Kinh Chi Đàm không khỏi lắc lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận