Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 329 - Tà tộc ngoại vực

-

Thật ra tốc độ lặn xuống của Diệp Thu Bạch rất chậm.

Mấy người tiến vào Côn Luân Thiên Trì cùng lúc với hắn đã xuống tới độ sâu ba mươi trượng rồi.

Đương nhiên cũng có người không cách nào chịu nổi sự áp bách nữa, lui về độ sâu mười trượng.

Còn Lâm Giới cùng với Mộ Tứ Sinh lại xuống tới năm mươi trượng rồi.

Diệp Thu Bạch cũng không có ý muốn tranh cao tranh thấp với những người khác.

Đối với hắn mà nói.

Chỉ có tu luyện, làm đâu chắc đó.

Tuy rằng càng lặn sâu xuống Côn Luân Thiên Trì thì cảm giác áp bách càng mạnh.

Hắn có thể cảm giác được hiện giờ bản thân đã cách Hư Thần cảnh hậu kỳ không xa.

Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có quen thuộc cảm giác áp bách mới có thể lặn xuống càng sâu.

Cảnh giới của Diệp Thu Bạch đang nhanh chóng tăng lên.

Lặn xuống Côn Luân Thiên Trì rồi mà Diệp Thu Bạch vẫn mang ý tưởng tu luyện.

Cảm thụ được sự áp bách từ linh khí tinh thuần, Diệp Thu Bạch khẽ nhíu mày, vẫn chưa sử dụng kiếm ý để phòng thân.

Rõ ràng hắn có thể đột phá nhưng vẫn muốn áp chế tu vi của chính mình, cho đến không cách nào áp chế, đạo cơ vững chãi mới hấp thu linh khí mà đột phá, như nước chảy thành sông.

Khi Diệp Thu Bạch tới độ sâu hai mươi trượng.

Nếu không phải hoàn toàn quen thuộc với cảm giác áp bách thì hắn sẽ không xuống phía dưới!

Có thể nói đạo cơ của Diệp Thu Bạch vững chãi nhất trong tất cả các đệ tử Thảo Đường.

Nhưng độ tinh thuần và nồng đậm của linh khí cũng tăng lên rất nhiều.

Từng sợi linh khí tinh thuần đè ép bên ngoài làn da, thẩm thấu qua làn da, tiến sâu vào tận xương tủy, kinh mạch.

Tuy rằng tốn nhiều thời gian nhưng chỗ tốt nhận được cũng cực kỳ to lớn!

Lại theo kinh mạch tràn về phía đan điền, áp bách đan điền.

Từng đợt áp bách mạnh hơn chỗ mười trượng mấy lần đặt lên thân thể hắn.

Làm thế này mới có thể nhanh chóng quen thuộc cùng với hấp thu nhiều linh khí tinh thuần.

Căn cơ quan trọng hơn tu vi rất nhiều.

Diệp Thu Bạch cũng đang toàn lực áp chế cảnh giới của mình.

Thạch Sinh cũng thu hồi Minh Hoàng Huyền Phủ, sau đó nhìn về phía Tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc sư huynh, hiện tại nên làm gì?"

Linh khí trong đan điền đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tăng lên.

"Tới cũng tới rồi."

Diệp Thu Bạch toàn lực vận chuyển Thái Sơ Kiếm Kinh dẫn từng sợi linh khí tinh thuần tiến vào trong đan điền.

Nghe nói Côn Luân Thiên Trì có khả năng gia tăng thiên phú.

Thạch Sinh gật gật đầu, sư tôn đã từng nói, thiên phú còn có thể tăng lên.

Tới cũng tới rồi.

Đồng thời.

Tiểu Hắc gãi gãi đầu.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ bệ nghễ thiên hạ, miệt thị chúng sinh như lúc chiến đấu!

Tiểu Hắc hiện tại giống như một nam tử chất phác bình thường.

Để tránh cảnh giới đột phá quá nhanh!

Trên mặt Côn Luân Thiên Trì, Tiểu Hắc thu hồi Cửu Thiên Ma Kích.

Bên kia.

Đây là điều mà Diệp Thu Bạch luôn chú ý, cũng luôn thực hiện. ...

Nếu đã như vậy thì tự nhiên phải thử một lần.

Nghĩ tới đây.

Thạch Sinh nói: "Sư huynh, ta xuống trước đây."

Tiểu Hắc gật đầu.

Thạch Sinh nhanh chóng vận chuyển tinh thần chi lực chìm vào trong Côn Luân Thiên Trì.

Cảm giác áp bách mà linh khí tinh thuần mang đến không hề có tác dụng với Thạch Sinh.

Tinh thần chi lực vốn đã dày nặng vô cùng, có khả năng trấn áp cùng với phong ấn.

Đồng thời hắn cũng không có tu luyện linh khí.

Áp bách mà linh khí tinh thuần mang đến đối với Thạch Sinh cũng yếu đi rất nhiều.

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng.

Trực tiếp xuống tới độ sâu một trăm trượng.

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiểu Hắc và Thạch Sinh nhanh chóng vượt qua tất cả.

Nói xong cũng nhanh chóng đuổi theo Tiểu Hắc!

Thạch Sinh thấy một màn như vậy cũng cười cười, nói: "Tiểu Hắc sư huynh rất biến thái nha! Ta cũng không thể thua kém."

Nhưng tên thể tu này lại như có mắt không tròng, không có chuyện gì hết!

"Ta đi xuống trước đây."

Dứt lời liền muốn tiếp tục lặn xuống.

Nhưng lúc này bỗng có một bóng đen trực tiếp lướt qua mọi người!

Bóng đen này hướng xuống đáy Côn Luân Thiên Trì, dùng một tốc độ cực kỳ nhanh để lặn xuống.

Tốc độ đã vượt xa Lâm Giới và Mộ Tứ Sinh!

Lâm Giới cũng mở mắt nhìn về bóng đen, khẽ nhíu mày.

Là tên thể tu vừa rồi?

Ở độ sâu năm mươi trượng.

Dù là Lâm Giới hắn cũng cảm thấy hơi cố sức rồi.

Diệp Thu Bạch mở hai mắt, khẽ gật đầu.

Thạch Sinh tới bên cạnh Diệp Thu Bạch, mở miệng nói: "Đại sư huynh, chúng ta đã giải quyết hết những người ở bên trên."

Đối mặt với cảm giác áp bách cường đại, Thạch Sinh giống như người không có việc gì vậy.

Chẳng lẽ hắn không cần quen thuộc với sự áp bách sao?

Có người thấy một màn như vậy, đều mở to mắt nhìn!

Khi hắn nhìn thấy Diệp Thu Bạch, nhanh chóng tiến tới bên cạnh.

Cũng không có bởi vì sư đệ vượt qua mình mà cảm thấy mất mát.

Chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

Thân thể Tiểu Hắc biến thái tới mức nào?

Mọi người trong Thảo Đường đều biết rõ.

Cảm giác áp bách này đối với một thân thể đã trải qua rèn luyện kinh khủng, thậm chí còn có thể trực tiếp chống cự không gian loạn lưu.

Áp bách ở độ sâu trăm trượng đối với Tiểu Hắc mà nói là rất tốt.

Lúc tới độ sâu trăm trượng thì Tiểu Hắc đã mở Vạn Cổ Ma Thể, ba loại hoa văn đồng thời lóng lánh trên bề mặt thân thể.

Tuy rằng linh khí đối với hắn mà nói không có bất kỳ tác dụng gì nhưng hắn lại có thể mượn cảm giác áp bách mà tiến hành rèn luyện thân thể. ...

Giờ phút này, ở Vô Biên hoàng triều.

Là thế lực duy nhất thống trị Vô biên giới vực.

Dù thực lực hay danh vọng thì Vô Biên hoàng triều đều có địa vị không thể lay động!

Chính là vì như vậy, làm chủ nhân Vô Biên hoàng triều, hẳn là Mục Chính Đình sẽ không cần lo lắng chuyện gì mới đúng.

Nhưng hiện tại hắn lại chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng!

Trước mặt hắn có một lão giả.

Lão giả đầu tóc bạc phơ, thân thể còng xuống, như một gốc cây già.

"Lê Thiên sư, tiên đoán chuẩn xác sao?"

Thiên sư chính là một chức nghiệp đặc thù.

Ở Vô biên giới vực này.

Người thừa kế chức vị Thiên sư chỉ Vô Biên hoàng triều mới có.

Thiên sư chính là người có thể tiên đoán tương lai, đồng thời suy đoán Thiên Đạo tồn vong!

Loại năng lực cường đại này thường hay đi kèm với tác dụng phụ rất lớn.

Thông thường, một tên Thiên sư sẽ có thọ mệnh ngắn ngủi.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên số lượng Thiên sư cực ít.

Lê Thiên sư khẽ thở dài một hơi, hai tròng mắt vẩn đục, chống một thanh quải trượng gỗ, trên quải trượng có một cỗ sinh chi ý mỏng manh vờn quanh.

Nó giúp Lê Thiên sư này giữ gìn sinh cơ.

"Lần suy đoán này hao phí hết một ngàn năm thọ mệnh của lão hủ, hẳn là sẽ không có sai lầm."

Nghe Lê Thiên sư khẳng định, sắc mặt Mục Chính Đình trở nên cực kỳ khó coi.

"Nói cách khác, Tà tộc ngoại vực đã bắt đầu thẩm thấu tới các giới vực chung quanh rồi?"

Lê Thiên sư gật đầu nói: "Lâm Giới sơn ngăn trở trấn áp dẫn tới Tà tộc ngoại vực xâm lấn giới này năm đó không cách nào đột phá trong thời gian ngắn."

"Các giới vực khác đã xuất hiện dấu vết của Tà tộc ngoại vực."

"Trong đó, Thiên Hỏa giới vực, Tử lôi giới vực đều bị Tà tộc ngoại vực chiếm lĩnh rồi."

"Sử dụng hai giới vực này làm ván cầu, Tà tộc ngoại vực đang khuếch tán ra các giới vực chung quanh."

"Cứ tiếp tục như vậy, e là toàn bộ giới vực vĩ độ thấp đều sẽ bị Tà tộc ngoại vực thu vào trong túi . . . . . ."

Mục Chính Đình hỏi: "Giới vực ở gần Thiên hỏa giới vực cùng với Tử Lôi giới vực là giới vực nào?"

Lê Thiên sư suy nghĩ chút rồi đáp: "Thiên Linh giới vực . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận