Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 697 - Bẫy rập

. . . . .

Không sai, sự tình cũng không đơn giản.

Lâm Trí Nam chỉ vào bản đồ mà Trì Bỉnh vẽ ra tới, cau mày nói:

"Trận thành chiến này ba phương đều không biết vị trí của đối phương, cũng không biết địa thế chung quanh."

"Trong tình huống hai mắt sờ mù, tin tức chiến là một vòng quan trọng."

Nghe được lời Lâm Trí Nam nói, tâm tình kích động của Yêu Quý chậm rãi lắng xuống.

"Ý của ngươi, đây có khả năng là bẫy rập?"

Lâm Trí Nam gật đầu nói:

Nghe vậy, Lâm Trí Nam gật đầu nói:

Tô Mộ U nói:

Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu:

Chẳng lẽ bọn họ thực sự có chuẩn bị gì ở sau, có thể phớt lờ chúng ta tiến công?"

Nói tới đây, Lâm Trí Nam cười lạnh:

Lâm Trí Nam gật đầu nói:

"Không sai, ít nhất có bảy phần là bẫy rập, Vô Gian Luyện Ngục và Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện cũng không phải thế lực đơn giản, nói vậy bọn họ cũng biết tầm quan trọng của tin tức, đồng thời bảo hộ tin tức về bên mình quan trọng đến mức nào."

"Nếu không chắc thì lại phái người đi xem?"

"Giống như dẫn đường người khác tiến vào một cái bẫy rập mà bọn họ đã sớm quy hoạch sẵn!"

"Cảnh tượng mà Trì Bỉnh bắt gặp cho thấy hai người Vô Gian Luyện Ngục kia thế mà cuồng ngạo đến cực điểm, tự cao tự đại tùy ý phi hành trong không trung."

"Chỉ là ta còn chưa nghĩ ra vì sao bên Vô Gian Luyện Ngục muốn làm như vậy?

Yêu Quý đứng dậy nói:

"Đúng là như thế, nhưng mà cũng để cho Trì Bỉnh thấy được thành trì của đối phương nên mới có ba phần khả năng là giương mưu, đối phương cố ý lộ ra vị trí thành trì bên mình."

"Ta đi thôi."

"Chắc chắn phải phái người đi xem."

"Chỉ là lần này phái người đi cũng không phải để tiến công mà là dò xét bốn phía cửa thành của đối phương một lần."

Lâm Trí Nam vẫn đang nghiên cứu bản đồ mà Trì Bỉnh vẽ.

"Đã như vậy thì làm phiền các ngươi."

Phù bút trong tay Mục Phù Sinh không ngừng di chuyển trên bề mặt lá bùa.

"Ta đây mang ngươi đi qua, dù sao ta cũng đã tới một lần."

Để làm được chuyện này, không chỉ cần thần hồn cực kỳ cường đại.

Lúc này Trì Bỉnh cũng đứng lên, nói:

"Làm sao vậy đại sư huynh."

Sau khi Mục Phù Sinh khắc dấu xong mới nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hỏi:

Mà khả năng không chế thần hồn cũng phải cực kỳ cao!

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nói:

Một lần khắc dấu nhiều phù triện!

Nếu để các phù sư khác nhìn thấy cảnh này, e là sẽ đại kinh thất sắc.

Khắc dấu phù triện theo cách này, ngay cả Tiên Phù Sư cũng không nhất định có thể làm được!

Yêu Quý cùng Trì Bỉnh đều gật gật đầu đi ra bên ngoài. . . . . . .

Khi hắn tiến vào liền nhìn thấy có lá bùa đang lơ lửng trước người Mục Phù Sinh.

Muốn nhìn xem tiến độ như thế nào.

Diệp Thu Bạch thì lại tiến về phủ đệ chỗ Mục Phù Sinh.

Diệp Thu Bạch cười hỏi: "Còn bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?"

"Chắc là khoảng ba ngày đi."

"Có thể làm nhanh thì cứ nhanh."

Mục Phù Sinh: "???"

Sao cảm giác lời của ngươi không thích hợp lắm?

Giống như đang muốn để ta tổn hại?

Tiếp theo, Diệp Thu Bạch nói ra tình huống Trì Bỉnh dò xét.

Mục Phù Sinh có cái nhìn tương tự như Lâm Trí Nam.

Nhất định đây là một cái bẫy!

Hiện giờ Trì Bỉnh và Yêu Quý đang bị Phan Tà, Giang Thần, Hãn Hoa cùng với Hoàng vây quanh.

Chỗ mà Trì Bỉnh thấy chỉ là ảo cảnh.

Quả nhiên sự tình giống như Mục Phù Sinh suy đoán.

"Đi ra bên ngoài ngênh đón trước, trong tay bọn họ có Thiên lôi độn phù, hẳn là gặp phải mai phục cũng có chạy trốn cơ hội.". . . . . .

Diệp Thu Bạch nói:

"Hiện giờ, phỏng chừng Yêu Quý cùng Trì Bỉnh đã tới nơi rồi, với thực lực của đối phương, muốn chém muốn giết chỉ là chuyện diễn ra trong thời gian ngắn."

Như vậy có khả năng thành trì mà Trì Bỉnh thấy được chỉ là ảo ảnh.

Hiện tại Trì Bỉnh và Yêu Quý gặp nguy hiểm rồi.

Mục Phù Sinh thấy thế cũng ngưng trọng nói:

"Cần phải nhanh chóng đi viện."

Dứt lời.

Hai người rời khỏi phủ đệ tập trung mọi người lại.

Nói ra khả năng này.

Lâm Trí Nam nghe xong sắc mặt tức khắc trầm xuống.

"Nói như vậy chúng ta có chi viện cũng vô dụng."

Nếu đúng như lời Mục Phù Sinh nói.

Diệp Thu Bạch nghe xong sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt thay đổi!

"giống như một ảo trận vậy."

"Trong số những phù triện ta biết có một loại phù triện tên là Hải Thị Thận Lâu, tên như ý nghĩa, có thể tạo ra ảo ảnh khiến địch nhân nhìn thấy thứ mà đối phương muốn thấy."

"Còn có một khả năng khác."

Nhưng mà Mục Phù Sinh cũng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt trở nên ngưng trọng nói:

Phía trên bọn họ là Khâu Căn Ngân cùng mấy người Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện.

Thành trì đã thấy trước đó sao?

Bây giờ nhìn lại chỉ là một rừng cây!

Căn bản không có thành trì nào cả.

Thấy một màn như vậy.

Sắc mặt Yêu Quý và Trì Bỉnh đều trở nên khó coi.

Lúc này Phan Tà lớn tiếng cười lạnh:

"Quả nhiên câu được hai con cá."

Trì Bỉnh âm trầm hỏi:

"Các ngươi làm như thế nào, rõ ràng ta không có cảm nhận được hơi thở trận pháp."

Kiếm tu đối với các hơi thở đều cực kỳ mẫn cảm.

Cho nên nếu gặp phải trận pháp, dù cho Trì Bỉnh không cách nào phát hiện kịp thời cũng có thể nhận thấy được một ít dấu vết khác thường mới đúng!

"Như thế nào làm được?"

Phan Tà tà cười nói:

"Nói cho ngươi cũng không sao."

Nói tới đây.

Trong tay Phan Tà xuất hiện một là cờ.

Trên lá cờ có vô số oan hồn rít gào!

"Không phải trận pháp gì cả, chỉ là rút linh hồn và ký ức của người đã chết rồi tái hiện lại thôi."

Phan Tà nở nụ cười tàn nhẫn nói:

"Cách làm này còn chân thật hơn ảo trận gì đó rất nhiều đi?"

Nghe đến đây, sắc mặt Trì Bỉnh và Yêu Quý càng khó coi hơn.

Lúc này, Yêu Quý nhỏ giọng nói:

"Chuẩn bị dùng phù triện chạy trốn."

Trì Bỉnh gật đầu.

Hai người cùng lúc rút kiếm ra!

Giờ phút này.

Khâu Căn Ngân còn lại lấy ra một cái la bàn!

Bên trên la bàn có một cây kim đồng hồ, tản ra lực lượng trấn áp!

"Ta biết Mục Phù Sinh ở trong đội ngũ các ngươi, cho nên hắn nhất định sẽ cho các ngươi một ít phù triện chạy trốn."

Khâu Căn Ngân nhàn nhạt nói:

"Cho nên đừng có uổng phí sức lực, độn phù ở bên dưới la bàn của ta không có tác dụng, trừ phi ngươi có thể sử dụng phù triện cấp Thiên Tiên!"

Khâu Căn Ngân từng thấy Mục Phù Sinh ra tay, tự nhiên đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Sắc mặt Yêu Quý và Trì Bỉnh đều trở nên khó coi.

Nói như vậy thì khả năng chạy trốn gần như bằng không . . . . .

Phan Tà cười to nói:

"Được rồi, không nhiều lời với các ngươi nữa!

Các ngươi tự phế tu vi theo chúng ta hay là để chúng ta ra tay?"

Yêu Quý cười lạnh, từ thanh kiếm trong tay có kiếm ý sắc nhọn bùng nổ!

Kiếm trong tay Trì Bỉnh thì có hồn hỏa quấn quanh!

"Kiếm tu không có chuyện không chiến mà đầu hàng."

"Nếu nhận thua thì không xứng là một kiếm tu. . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận