Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 325 - Nội tình của Vô Biên hoàng triều

Vô Biên hoàng triều chính là bá chủ tuyệt đối ở Vô biên giới vực!

Không thế lực nào có thể sánh bằng.

Nguyên nhân thứ nhất, Vô Biên hoàng triều bảo hộ tránh khỏi tà tộc ngoại vực xâm lấn, thống lĩnh Vô biên giới vực ngăn cản tà tộc bên ngoài.

Nguyên nhân thứ hai chính là chủ nhân hoàng triều, Mục Chính Đình có thực lực đạt tới Hợp Đạo cảnh đỉnh phong!

Thực lực cùng danh vọng đạt tới đỉnh cao dẫn tới địa vị thống trị của Vô Biên hoàng triều cực kỳ vững vàng, không hề dao động chút nào!

Ba người Diệp Thu Bạch cũng ngẩng đầu nhìn về phía cự thú to lớn.

Trong lòng thầm nghĩ.

Nói cách khác thì Mục Phù Sinh đang ở trong phủ đệ trên lưng cự thú?

Lực lượng khủng bố thế này, e là có thể quét ngang Man hoang giới vực.

"Ngân giáp cấm quân!"

Thực lực của tất cả thị vệ đều thế mà đều ở Hư Thần cảnh!

Có người kinh hô.

Có trăm tên thị vệ xuất hiện phía trên.

Ba người Diệp Thu Bạch nghe xong, chỉ đứng sau kim giáp cấm quân?

Trong lúc ba người đang suy nghĩ thì cự thú ngừng lại ở trên không.

"Xem ra thật sự là điện hạ tới."

Trăm tên thị vệ chia làm hai nhóm đứng hai bên cự thú.

Ngay sau đó.

Bọn thị vệ cầm trường thương trong tay bảo hộ hai bên cự thú.

Như vậy thực lực của kim giáp cấm quân sẽ như thế nào, ở loại cảnh giới nào?

Trăm tên Hư Thần cảnh . . . . .

Nội tình của Vô Biên hoàng triều thật sự vô cùng hùng hậu . . . . . .

"Ngân giáp cấm quân chính là một đội quân do mình điện hạ khống chế, chỉ ở sau kim giáp cấm quân!"

Ngân giáp cấm quân đều là cường giả Hư Thần cảnh rồi.

Trăm tên Hư Thần, hai tên Phân Thần!

Cảm giác áp bách này dù trăm tên thị vệ Hư Thần cảnh cũng không cách nào mang đến!

Trăm tên thị vệ đồng loạt quỳ một gối trong hư không.

Khi hai người xuất hiện thì không trung như đổi màu sắc!

Mới vừa soái chưa được ba giây thì đã lộ ra nguyên hình!

Sau đó lại có một lão giả cùng với một tên thống lĩnh ngân giáp cầm trường thương trong tay xuất hiện.

Tính cách thế này . . . . . . .

Mục Phù Sinh này không phải con riêng của sư tôn lưu lạc bên ngoài chứ . . . . . .

Ba người Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy buồn cười.

Người phía dưới đều có thể cảm nhận được một cỗ uy áp cực mạnh tản ra từ trên thân hai người này.

Trong đó, ngân giáp thống lĩnh ôm quyền nói: "Bẩm báo điện hạ, chung quanh không có uy hiếp!"

Lúc này, nam tử trẻ tuổi mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực nói: "Vậy là tốt rồi, tuy rằng vẫn ở trong phạm vi Vô biên giới vực nhưng nên cẩn thận chút cho cho thỏa đáng."

Hay lắm.

E thực lực hai người này đều đã đạt tới Phân Thần cảnh!

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng, trên áo bào trắng có thêu hoa văn ngân long hoa văn, nam tử chậm rãi đi xuống khỏi cự thú.

Nhân vật chính bắt đầu xuất hiện.

Đội hình thế này quá khủng bố.

Chỉ có hơn chứ không kém!

Mục Phù Sinh quan sát xung quanh, hình như cũng phát hiện ra ba người Diệp Thu Bạch.

Lặng lẽ nháy nháy mắt với ba người.

Ngay sau đó liền nhìn về phía mọi người bên dưới, khụ một tiếng, cất cao giọng nói: "Lần này Côn Luân Thiên Trì mở ra do ta tới giám thị."

"Nếu như có người không đạt được danh ngạch mà mạnh mẽ tiến vào Thiên Trì sẽ bị giết chết tại chỗ!"

"Đồng thời, nếu người nào rắp tâm nhiễu loạn Thiên Trì mở ra thì hậu quả thế nào, hẳn là các ngươi cũng nên biết."

Côn Luân Thiên Trì đối với người tu đạo mà nói có sức hấp dẫn thật sự quá lớn.

Không chỉ có thể gia tăng tỉ lệ đột phá Phân Thần, Hợp Đạo mà còn có thể củng cố đạo cơ.

Có khả năng gia tăng thiên phú tu luyện.

Một nam tử hơi béo một chút bay ra khỏi cự thú.

Không bao lâu sau . . . . . .

Còn Mục Phù Sinh thì nói một tiếng với lão giả bên cạnh, sau đó liền xoay người trở về phủ đệ trên lưng cự thú.

Trước khi Côn Luân Thiên Trì mở ra thì người tiến vào đều sẽ điều chỉnh tinh khí thần đến trạng thái viên mãn nhất!

Bắt đầu khoanh chân tu luyện.

Mọi người chắp tay.

Chỉ bằng điểm này đã khiến cho vô số người tu đạo phải điên cuồng!

Mọi người đều biết thiên phú là tiên sinh quyết định.

Hậu thiên muốn tăng cường gần như không có khả năng!

Một ít người không đủ thiên phú đạt tới cảnh giới Bán Đế đã đã hạn mức cao nhất.

Không cách nào tiến thêm!

Nhưng hôm nay có được cơ hội thế này, tại sao lại không nắm chặt lấy?

Cho nên mỗi một lần Côn Luân Thiên Trì mở ra đều sẽ có người hoàng thất tiến đến trấn thủ.

Dù sao rắc rối không phải chưa từng phát sinh bao giờ.

Mục Phù Sinh phất phất tay nói: "Các vị chuẩn bị chuẩn bị đi, Côn Luân Thiên Trì sẽ mở ra vào giời Tý."

Nhưng mà có thể gia tăng thiên phú?

Hiện giờ mọi người đã dần phai nhạt, thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc có phải sự thật hay không.

Từ khi tin tức này truyền ra ngoài, cũng có tên kiếm tu truyền kỳ kia đạt được.

Đã mấy vạn năm không người nào đạt được rồi.

Đương nhiên đây chỉ là lời đồn.

Đồng thời lặn xuống Thiên Trì càng sâu, tương truyền có thể đạt được một loại pháp môn đặc thù!

Đương nhiên không có bất kỳ người nào phát hiện ra nam tử này.

Ba người Diệp Thu Bạch thấy mọi người đang lẳng lặng tu luyện thì cũng muốn tu luyện một lúc.

Lại thấy bên cạnh mình có thêm một nam tử bụng to, nam tử cười tủm tỉm nói: "Thế nào, có hứng thú đi uống một chén sao?"

Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn nam tử bụng to này, tinh tế đánh giá sau đó cười nói: "Có thể, nhưng mà không biết ngươi mang theo rượu ngon gì đây."

"Tự nhiên là rượu ngon nhất mảnh giới vực này rồi!"

Ba người Diệp Thu Bạch cười nói: "Vậy xin mời dẫn đường."

Nam tử bụng to đi hướng về một nơi hẻo lánh.

Trong khu rừng tuyết tùng có bày một cái bàn nhỏ.

Trên bàn nhỏ có một bầu rượu nóng hổi.

Bầu rượu tản ra từng làn hương rượu thơm lừng.

Diệp Thu Bạch hít hà một hơi rồi cảm nhận xung quanh.

Có hai đạo hơi thở cực kỳ mờ mịt!

Chắc là đang bảo hộ nơi này.

Nam tử bụng to cười nói: "Các ngươi cũng không sợ ta lừa các ngươi đến nơi này rồi chém giết, cướp lấy danh ngạch tiến vào Thiên Trì sao?"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Ngươi muốn danh ngạch, người khác còn không chắp tay nhường lại sao?"

Nam tử bụng to sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Ngươi đoán được thân phận của ta từ lúc nào vậy?"

Nghe hỏi.

Diệp Thu Bạch bĩu môi nói: "Ba người chúng ta không có quen biết nhiều người ở Vô biên giới vực này, ở Côn Luân Thiên Trì thì ngoại trừ kẻ thù không còn ai khác."

"Sao có thể có người lạ mời chúng ta uống rượu chứ?"

"Mục Phù Sinh à, không thể không nói kỹ thuật diễn của ngươi thật sự quá kém."

Nghe được nơi này.

Nam tử bụng to cũng giải trừ thuật dịch dung, khôi phục bộ dáng vốn có.

"Này này, ta đã mời các ngươi tới uống rượu mà ngươi còn nói móc ta như vậy?"

Mục Phù Sinh tức giận nói: "Có cần lòng lang dạ sói như vậy hay không?"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Rượu không phải thứ chúng ta chưa từng uống qua."

"A? Rượu các ngươi từng uống có thể ngon như rượu của ta sao?"

"Rượu của ngươi đúng là không ngon bằng rượu mà sư tôn ủ."

Sư tôn?

Mục Phù Sinh không phục nói: "Vậy ngươi cứ nếm thử trước! Đây chính là rượu tốt nhất Vô biên giới vực chúng ta, hơn nữa chỉ hoàng thất mới có!"

Bốn người ngồi quanh bàn nhỏ, uống một ly rượu nóng.

Mục Phù Sinh chờ mong nói: "Thế nào?"

Diệp Thu Bạch nói: "Tất không tồi."

Thạch Sinh bổ đao: "Không ngon bằng rượu của sư tôn."

Tiểu Hắc đồng ý gật đầu.

Mục Phù Sinh nửa tin nửa ngờ, nói: "Ta đây thật sự muốn đi nếm thử."

Ngay sau đó bọn họ bắt đầu trò chuyện.

Diệp Thu Bạch nói: "Nói đi, rốt cuộc tìm chúng ta có chuyện gì?"

Không có việc gì thì không bày rượu thế này.

Hắn nhưng không tin Mục Phù Sinh sẽ vô duyên vô cớ dịch dung mời bọn họ uống rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận