Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1164 - Thay đổi thế cục trong nháy mắt

. . . .

Có thể nói Từ Mộng chỉ huy không bỏ sót chỗ nào.

Hai đợt thôn dân dựng cung kéo dây, sau khi bắn hết toàn bộ mũi tên còn sót lại, tiết tấu tiến công đợt đầu tiên của thú triều hoàn toàn bị xáo trộn!

Thú triều lúc này dù là số lượng hay tốc độ xung phong đều suy giảm nhiều.

Dùng hết mũi tên rồi, các thôn dân cầm lấy trường mâu đứng sau hàng rào ngăn địch!

Trải qua vòng chỉ huy thứ nhất, tất cả thôn dân đều không chút do dự mà ném cung tiễn xuống nhặt lấy trường mâu, xếp thành một hàng đứng trong hàng rào!

Rõ ràng niềm tin đã được xây dựng.

Thú triều cũng tới gần sát!

Trên cơ bản đã có thể khóa chặt một tòa nhà đá.

"Không phải định đưa nàng về Vân Hoàng đế quốc chứ?"

Ninh Trần Tâm cũng cười nói:

"Nàng có tố chất tâm lý tốt, là một tướng tài."

Nhìn các đệ tử đã bắt đầu chiến đấu với mãnh thú, đám người Diệp Thu Bạch đều cười cười.

Hồng Anh tỏ vẻ kỳ quái nói:

Các thúc thúc không nên rời khỏi hàng rào, chống đỡ hàng rào kéo dài thời gian, có người bị thương liền lập tức thay người!"

Diệp Thu Bạch kinh ngạc.

"Sư muội, đệ tử ngươi bồi dưỡng không tồi nha! Trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã có thể ứng phó tràng diện này."

Sắc mặt đám người Mục Thích trở nên ngưng trọng, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Hồng Anh nhướng mày.

Chiến sự lớn nhỏ, trên cơ bản đều là do Hồng Anh tự tay chỉ huy, tuy rằng đề cao danh tiếng của Hồng Anh nhưng đồng thời cũng làm suy yếu tính trưởng thành của Vân Hoàng đế quốc ở phương diện tướng tài.

"Hơn nữa trải qua thú triều lần này, danh tiếng đệ tử sư tỷ ở Phúc Miếu thôn sẽ bỏ xa những người khác.

Đột nhiên, Mục Phù Sinh ở bên trầm giọng nói:

"Có gì mà không được?"

"Nhân tài bực này chính là thứ Vân Hoàng đế quốc ta đang thiếu."

Nam tử chất phác thấy được một màn này, ánh mắt lóe lên nhưng không có quản, làm như không có việc gì chuyển ánh mắt đến trên người đệ tử.

Mục Phù Sinh gật đầu.

Đối với mấy người bọn họ trên cơ bản đã bước vào Tử Phủ cảnh đỉnh phong mà nói không phải vấn đề quá lớn.

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch trầm mặt.

Dù như thế nhưng người bị thương vẫn đang không ngừng xuất hiện, Tiểu Thụ bắt đầu bận rộn, không chút ngừng nghỉ luyện chế đan dược!

"Nếu như mặc kệ Tân Hồng Y, e là có thể không ngừng dẫn phát thú triều cho đến khi người nơi này bị hao tổn tới chết!"

Đột nhiên có tiếng nổ vang, mặt đất chấn động, chỉ thấy phía sau thú triều có ba con cự hùng hình thể khổng lồ xuất hiện!

Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì...

Cho tới bây giờ vẫn còn năng lực ngăn cản.

"Ta và ngươi cùng đi, thuận tiện hỏi nàng tại sao lại biến thành dư nghiệt Tà Ma Vực làm hại thế gian!"

Chỉ là số lượng quá nhiều, hơn nữa thế công cực kỳ hung mãnh, trong tình huống chưa giết chết một con mà đã có con thứ hai hoặc ba bốn năm con mãnh thú khác tấn công rồi.

Trong lúc đánh chết mãnh thú trước mắt, bọn họ còn phải giải quyết những mãnh thú đã xông tới hàng rào và đang tấn công mãnh liệt.

Bằng không, với thực lực yếu ớt của các thôn dân thì hàng rào đã sớm bị công phá...

Hai người đồng thời biến mất tại chỗ.

Bình thường ở vào Luyện Khí, Trúc Cơ Kỳ, thỉnh thoảng mới có mấy con Kim Đan hay Tử Phủ cảnh lao tới.

Phần lớn những mãnh thú này có cảnh giới không cao.

Giờ phút này, Mục Thích cầm Ám ma kiếm không ngừng chém giết đám mãnh thú hung hãn không sợ chết.

Trên thân thể cự hùng có từng đường hoa văn quỷ dị màu đen, hoa văn dọc theo thân thể kéo dài đến khóe mắt chúng, lực lượng tà dị rót vào làm cho con ngươi của cự hùng tràn ngập sự khát máu.

Gào!

Ba con cự hùng đồng thời phát ra tiếng rống rung trời!

Hàng rào run rẩy!

Các thôn dân không hề có tu vi bịt kín lỗ tai, máu tươi từ khe ngón tay bọn họ chậm rãi chảy xuống!

Sau khi rống giận xong, cự hùng liền phát động công kích.

Từ Mộng ở trên không nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt ngưng trọng, nàng nhìn lướt qua toàn cục rồi hạ đạt mệnh lệnh nói:

"Ba con mãnh thú Khí Hải cảnh đỉnh phong đánh úp, Mục Thích Ngưu Trọng Vương Đan, ba người các ngươi kéo chân ba con mãnh thú này!"

Cảnh giới của Mục Thích cũng đã đạt tới nửa bước Khí Hải cảnh, Ngưu Trọng và Vương Đan bị Ngải Tuyết dùng đan dược đốt cháy giai đoạn đã đạt tới Khí Hải cảnh.

Cự hùng lại tự vỗ một chưởng vào thân thể mình.

Lần nữa tránh hiểm một kích.

Mục Thích xoay người, hai chân giẫm mạnh lên ngực cự hùng rồi vọt ra ngoài.

Cự hùng cảm nhận được đau đớn nên phát ra tiếng rống giận, bàn tay chộp vào ngực mình.

Tia máu bắn ra!

Phốc!

Chống cự qua cuồng phong, Mục Thích rút kiếm chém!

Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ ba!

Đối đãi với cự hùng cao hơn một đại cảnh giới, Mục Thích không dám lơ là, vừa ra tay chính là sát chiêu!

Chỉ là dù ở phương diện cảnh giới hay lực lượng, cự hùng đều chiếm ưu thế tuyệt đối.

Chỉ một chưởng này đã khiến Mục Thích phải ra ngoài, khí huyết cuồn cuộn, hai tay không ngừng run rẩy!

Nhìn thấy cự hùng lại tới gần, ánh mắt Mục Thích tràn ngập sự ngưng trọng nhìn chằm chằm bàn tay khổng lồ vung tới.

Mục Thích nhanh chóng tránh sang một bên.

Cự hùng công kích thất bại, bàn tay to lớn vỗ trúng đám mãnh thú.

Lúc này Mục Thích mới vọt tới ngực cự hùng chém ra một kiếm!

Mục Thích nháy mắt liền cảm giác được cuồng phong mãnh liệt!

Bàn tay của chúng chưa tới mà đã có gió lạnh thấu xương càn quét.

Ba con cự hùng nhìn thấy ba người đồng thời vọt tới gần cùng nhau rống to, vươn cự chưởng giống như núi nhỏ đánh tới!

Ngưu Trọng và Vương Đan liếc nhau, sau đó khẽ gật đầu rồi lần lượt bước ra.

Nghe được mệnh lệnh sau, Mục Thích lập tức chém giết mãnh thú trước mắt, phá vòng vây lao về phía con cự hùng chính giữa!

Chỉ là ngăn cản thì hoàn toàn có thể làm được!

Mấy lần giao thủ, Mục Thích phát hiện tuy rằng cự hùng có khí lực cùng cảnh giới khá cao nhưng lại có khuyết điểm trí mạng.

Đó chính là linh trí không cao, tốc độ phản ứng cũng không nhanh.

Chỉ cần có thể lợi dụng tốt điểm này là có thể triền đấu với nó!

Từ Mộng cũng phát hiện được phương pháp phá cục, hô to với đám người Mục Thích hô:

"Dẫn công kích của bọn chúng tới thú triều!"

Thế nhưng nàng vừa dứt lời thì Ngưu Trọng và Vương Đan lần lượt bị đánh bay ra ngoài!

Hộc máu trên không trung.

Thấy một màn như vậy, Từ Mộng cả kinh.

Sắc mặt Mục Thích cũng trầm xuống.

Phải biết rằng dù Ngưu Trọng hay Vương Đan đều có thực lực mạnh hơn Mục Thích.

Tuy rằng chính diện Mục Thích đánh không lại cự hùng, nhưng ít nhất vẫn có thể triền đấu.

Nhưng Ngưu Trọng cùng Vương Đan có chuyện gì đây?

Mặc dù có thể gạt được ánh mắt của Mục Thích và Từ Mộng.

Nhưng lại không cách nào giấu giếm được đám người Hồng Anh đang xem cuộc chiến.

Chỉ thấy Hồng Anh nhìn về phía Ngải Tuyết, thản nhiên nói:

"Thủ đoạn tốt."

Ngải Tuyết cũng không có giả ngu, trong lòng mọi người đều biết rõ mà giả ngu sẽ chỉ khiến mình trở thành kẻ ngốc trong mắt người khác.

"Nhà đá chỉ có bốn tòa, từ lúc khảo nghiệm bắt đầu thì chúng ta đã phải cạnh tranh, thủ đoạn tốt gì chứ?"

"Ta nghĩ dưu nghiệt Tà Ma Vực kia cũng đã nghĩ tới tình huống khi các ngươi ra tay can thiệp cần xử lý như thế nào, hoặc có thể nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận