Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 622 - Quyền chủ động

. . . . . . .

Hiện giờ Thiên Mệnh Tông còn dư lại ba người.

Bên Thiên Kiếm Phong thì Diệp Thu Bạch cùng với Trang Tử Đống đã hoàn toàn mất đi chiến lực.

Chỉ còn lại có hai người.

Sau khi lão giả tuyên bố trận chiến tiếp tục, Sở Lam nhanh chóng nhảy lên luận võ đài.

Một tay vắt sau lưng một tay cầm kiếm.

Biểu tình hờ hững nhìn ba tên đệ tử Thiên Mệnh Tông dưới đài, lạnh nhạt nói:

"Đi lên đây."

Gai cực kỳ sắc nhọn, ánh mặt trời chiêu xuống làm nổi bật lên màu vàng kim chói mắt.

Thế mà cũng đã đạt tới Vô thượng chi cảnh!

Đôi tay được bọc trong một bộ quyền sáo.

Kiếm ý trực tiếp bao quanh toàn thân Sở Lam, kiếm ý sắc nhọn nội liễm.

"Thật cuồng ngạo, ngươi cho rằng Thiên Kiếm Phong các ngươi là thế lực đứng đầu sao."

Quét về phía đệ tử Thiên Mệnh Tông!

Sắc mặt ba tên đệ tử Thiên Mệnh Tông đều trở nên khó coi.

Trong chớp mắt, Sở Lam liền biến mất tại chỗ.

Dứt lời người này đồng dạng lên đài.

Một người quát lạnh:

Lão giả vừa ra lệnh bắt đầu.

Tuy rằng trên đài không còn kiếm ý nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên lạnh ngắt, cảm giác nguy hiểm ập tới.

Mỗi một ngón tay đều có một cây gai màu vàng kim lộ ra.

Sự thật chứng minh trực giác của hắn rất chính xác.

Kiếm ý cũng biến mất cùng với Sở Lam, ẩn nấp vào trong không khí và gió nhẹ đang lưu động.

Tên đệ tử Thiên Mệnh Tông đệ tử thấy cảnh này.

Tuy rằng cảnh giới của hắn chỉ có Biến Huyết cảnh đỉnh, không kém Sở Lam nhiều.

Mọi người chỉ thấy phía sau người này, bóng dáng Sở Lam chậm rãi hiện lên.

Liền trực tiếp tử vong!

Chỗ cổ của tên đệ tử Thiên Mệnh Tông này bỗng nhiên có một tia máu tươi bắn ra.

Sắc mặt Thiên Mệnh Tông khó coi, lạnh giọng quát:

Khi còn chưa kịp làm ra phản ứng.

"Vạn vực thi đấu, bên trên luận đạo trên đài sinh tử chớ luận, thân là tông chủ Thiên Mệnh Tông, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này?"

Sở Lam lại không hề sợ hãi mà nhìn thẳng tông chủ Thiên Mệnh Tông, phản bác:

"Trực tiếp chém giết chết đệ tử tông ta, các ngươi không cảm thấy quá mức sao?!"

Ngay sau đó không chỉ là cổ, mà ngay cả giữa trán, đan điền cùng với tứ chi, trái tim, đều xuất hiện một lỗ máu!

Ánh mắt mọi người cực kỳ ngưng trọng.

Chỉ có thể nói tên đệ tử Sở Lam của Thiên Kiếm Phong này cũng là một tên kiếm tu cực kỳ cường đại.

Thực lực của Thiên Kiếm Phong bắt đầu chậm rãi trồi lên mặt nước, hiển lộ trước mắt các thế lực khác.

Khi tên Thiên Mệnh Tông ngã xuống, trong mắt hắn tràn ngập sự mê mang cùng với khó có thể tin. . . . . .

Ngay cả công kích đều không kịp phát ra!

Ngay cả bóng người cũng không có nhìn đến.

Nhưng mà lại bị hạ gục trong nháy mắt!

"Huống hồ mới vừa rồi các ngươi cũng có lộ sát khí với Diệp sư đệ đi?"

Sắc mặt Thiên Mệnh Tông thay đổi!

Phía trước vốn bị Hoắc Chính Hành không lưu tình mà quét mặt mũi, Chiến Thiên Hành lại trực tiếp nhận thua.

Hiện giờ lại thêm một tên tiểu bối dám phản bác lời hắn?

Hơi thở Thiên Tiên cảnh tức khắc bùng nổ!

Trong lúc nhất thời không trung Vạn vực hoang dã như muốn sập xuống vậy!

Thiên tiên giận dữ, thiên địa biến sắc!

Những lời này tuyệt đối không phải không có căn cứ.

Cường giả đạt tới Thiên Tiên cảnh, nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng tới thiên địa!

"Tên tiếp theo, đi lên."

Sở Lam gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía hai tên đệ tử Thiên Mệnh Tông còn lại, lạnh lùng nói:

"Sở Lam, ngươi còn muốn tiếp tục chiến đấu sao?"

Nhìn phía dưới nói:

Lão giả được gọi là Lâm lão gật gật đầu.

"Lâm lão, chỉ cần hắn không ra tay quấy nhiễu thi đấu, Thiên Kiếm Phong chúng ta tự nhiên cũng sẽ không động thủ."

Hắn cũng không có trực tiếp bênh vực kẻ yếu Sở Lam mà nói thẳng là muốn huỷ diệt Thiên Mệnh Tông!

Sắc mặt tông chủ Thiên Mệnh Tông khó coi.

Giờ khắc này, lão giả chủ trì thi đấu cũng nhàn nhạt nói:

"Đây là Vạn vực thi đấu, nếu hai vị không muốn quấy nhiễu tiến trình thi đấu thì xin giải quyết sau khi rời khỏi nơi đây."

Nghe vậy, tông chủ Thiên Mệnh Tông lạnh giọng hừ một tiếng.

Thu hồi hơi thở.

Không chỉ là Hoắc Chính Hành.

Thế lực sau lưng lão giả này Thiên Mệnh Tông cũng không có tư cách chống lại!

Hoắc Chính Hành cũng thu hồi kiếm ý, ôm quyền cười nói với lão giả:

Lời Hoắc Chính Hành nói khiến chúng nhân đều cảm thấy chấn động.

"Uông Lập Kính, ngươi muốn Thiên Mệnh Tông bị huỷ diệt phải không?"

Chỉ thấy hắn lạnh lùng nói:

Từng đạo kiếm ý từ trong cơ thể Hoắc Chính Hành trào ra.

Chỉ thấy Hoắc Chính Hành ngang nhiên giơ ngón tay điểm tới.

Cỗ uy áp còn chưa có áp tới trên người Sở Lam liền bị một đạo kiếm ý ngăn cản.

Sắc mặt hai tên đệ tử Thiên Mệnh Tông cũng không dễ nhìn.

Hiện giờ tên đã lên dây, không thể không phát.

Nếu không lên thì chính là không chiến mà bại.

Hành động này không thể nghi ngờ là sẽ hoàn toàn khiến Thiên Mệnh Tông mất sạch mặt mũi!

Nhưng nếu lên đài sẽ không tránh khỏi cái chết!

Bọn họ đã được kiến thức thực lực của Sở Lam.

Biết bản thân tuyệt không phải đối thủ!

Đang lúc hai người có chút khó quyết định thì tông chủ Thiên Mệnh Tông miễn cưỡng nói:

"Trận này Thiên Mệnh Tông chúng ta nhận thua."

Tất cả mọi người nghe mà cảm thấy thật sự khó tin.

Nhận thua sao?

Hơn nữa còn là lời nhận thua toát ra từ miệng tông chủ một tông?

Không chiến mà nhận thua, một khi nói ra sẽ không còn chút mặt mũi nào.

Hoắc Chính Hành cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía tông chủ Thiên Mệnh Tông.

Diệp Thu Bạch thì lại có vẻ ngưng trọng.

Trong tình huống này, trước mắt bao người.

Thế mà dám nhận thua?

Người này có lòng dạ rất sâu đậm.

Hơn nữa cực kỳ nguy hiểm!

Kẻ có thể ở thời khắc mấu chốt mà vứt bỏ mặt mũi, vứt bỏ tôn nghiêm thường thường đều là nhân vật nguy hiểm dị thường!

Lão giả thấy thế nhìn về phía tông chủ Thiên Mệnh Tông, hỏi lại:

"Ngươi đã chắc chắn sao?"

Tông chủ Thiên Mệnh Tông không có do dự mà gật gật đầu.

Sắc mặt cũng khôi phục bình thường.

Không nhìn ra cảm xúc gì.

"Được, cứ như vậy."

Lão giả bắt đầu tuyên bố kết quả:

"Thiên Kiếm Phong chiến Thiên Mệnh Tông, Thiên Kiếm Phong thắng!"

Trận chiến kết thúc!

Tông chủ Thiên Mệnh Tông âm trầm nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, ngay sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Lam, trực tiếp mang theo đệ tử rời đi.

Không hề lưu luyến!

Hoắc Chính Hành nhìn thấy cảnh này liền đi tới bên cạnh Diệp Thu Bạch, nói:

"Ngươi phải cẩn thận với tông chủ Thiên Mệnh Tông."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

"Ta vốn cho rằng Thiên Mệnh Tông không đáng để lo."

Sắc mặt Hoắc Chính Hành hơi ngưng trọng, nói: "Nhưng xem ra tông chủ Thiên Mệnh tông cũng không đơn giản."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Có thể trở thành người đứng đầu một thế lực nhị lưu ở giới vực trung vĩ độ, nào có ai là nhân vật đơn giản?"

"Vậy sau đó ngươi sẽ làm sao?"

"Là chờ đợi bọn họ chủ động ra tay, hay là. . . . . ."

Hiển nhiên Hoắc Chính Hành không cho rằng tông chủ Thiên Mệnh Tông sẽ từ bỏ ý muốn đánh chết Diệp Thu Bạch!

Diệp Thu Bạch suy nghĩ, sau đó nói:

"Tạm thời mặc kệ, nhưng mà nếu đối phương muốn động thủ cũng sẽ động thủ trong khoảng thời gian này. . . . . ."

"Đương nhiên, nếu đối phương không ra tay . . . . . Chuyện như chờ đợi ta không làm được."

Làm bất cứ chuyện gì nhất định phải bảo đảm quyền chủ động ở trong tay mình.

Chuyện này hắn học từ sư tôn Lục Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận