Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 194 - Phong mang vừa lộ

Có đôi khi.

Một vài người không có đủ thực lực nhưng lại hiếu thắng ra mặt.

Vậy nên phải trả một cái giá lớn cho hành động của mình.

Thậm chí cái giá phải trả chính là sinh mệnh.

Lão giả Phật môn có đôi mắt giận dữ chính là như thế.

Nhưng hắn lại không thể không làm như vậy.

Nếu hắn không ra mặt, cứ tùy ý để nam tử quạt xếp bị giết.

Như vậy thì kế hoạch mà Phật môn mưu tính mấy vạn năm sẽ tan thành mây khói.

Phật môn đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ đến nay.

Một thế lực không có người trung thành thì không cách nào phát triển và tồi tại dài lâu được.

Sẽ xem ở phần tình cảm này mà kéo Phật môn một chút.

Nếu không thì cũng không cách nào tồn tại lâu như vậy.

Dù sao cũng là vì cứu nam tử quạt xếp nên mới bị giết.

Sắc mặt hắn không khỏi biến đổi!

Nước chảy về biển đông!

Nam tử quạt xếp thấy lão giả có đôi mắt giận dữ bị đánh chết.

Nam tử quạt xếp có chết thì người thượng giới cũng sẽ không đá văng Phật môn ra khỏi bàn.

Ra tay rồi bị giết cũng sẽ trở thành một lợi thế của Phật môn.

Cao tầng đều cực kỳ trung thành với Phật môn.

Hiện giờ hắn bị khí cơ tỏa định, tâm thần hoảng hốt, không cách nào làm ra bất kỳ động tác nào!

Lão giả có đôi mắt giận dữ cũng không ngu ngốc, vì Phật môn nên hắn mới hy sinh tính mạng của mình.

Ngay cả khả năng phản kháng cũng không có!

Hơi thở ngập trời giống như sóng biển tràn đến, nghiền áp lấy hắn.

Trong mắt tràn ngập sự kinh sợ.

Lục Trường Sinh cười khẽ: "Không có thực lực, lại còn muốn nói mạnh miệng, vì điểm này nên đám vai ác các ngươi thường hay nhận hậu quả thê thảm."

Hắn điên cuồng phun ra từng ngụm máu.

Xương cốt không không ngừng phát ra tiếng cọ xát.

Trong nháy mắt!

Hắn thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi tử vong.

Hơi thở kia trực tiếp đè lên thân thể nam tử quạt xếp.

Nếu không chết thì sẽ có ngày đứng trên đỉnh thượng giới.

Hắn là thiên kiêu thượng giới.

Hắn có thể cảm nhận được bóng nam tử mờ ảo trước mặt thật sự sẽ giết hắn!

Đồng tử của nam tử quạt xếp co rút lại, hai mắt trừng to!

Thậm chí xương cốt ở tứ chi đều đã rạn nứt!

Kinh mạch cũng đang bị xé rách!

Nam tử quạt xếp sợ.

Thân thể bị ép nằm trên mặt đất!

Dù thân thể hay nội tạng trong cơ thể đều bị ép chặt!

Tựa như có một ngọn núi cao ngất trong mây đang đè lên lưng hắn!

Cỗ hơi thở hùng hậu ép lên thân thể nam tử quạt xếp.

Thậm chí còn đi đến giới vực càng cường đại hơn, tiếp thu văn minh tu đạo càng thêm rộng lớn hơn!

Sao hắn có thể chết ở chỗ này!

Chết ở một Man hoang giới vực có võ đạo cằn cỗi.

"Tiền... Tiền bối, là... Là ta dùng từ không đúng... Ta chỉ là muốn hỏi xem ngài dừng lại ở giới vực này để làm cái gì, chỉ vậy mà... Mà thôi, cũng không ác ý!"

Hiện giờ.

Nam tử quạt xếp đã không dám mở miệng uy hiếp nữa rồi.

Đã tới ranh giới sống chết mà còn muốn kiêu ngạo.

Không phải đầu óc có hố sao?

"Còn xin tiền bối tha ta một mạng!"

Rốt cuộc là người phương nào đang chiến đấu ở nơi đó mà tạo ra động tĩnh lớn thế này?

Động tĩnh bắt nguồn từ nơi đó.

Mọi người đều nhìn về hướng hoàng cung.

Giống như xảy ra động đất vậy.

Phòng ốc sụp xuống, người trong hoàng đô đều tràn ngập hoảng hốt, đứng cũng không thể đứng vững!

Toàn bộ hoàng đô đều đang run rẩy, mặt đất cũng đang không ngừng vỡ ra.

Hắn cũng cảm thấy lời này rất ngu ngốc.

Nếu là hắn thì hắn cũng sẽ không thả hổ về rừng.

Tuy rằng trong mắt Lục Trường Sinh hắn cũng không phải hổ gì.

Nhưng Lục Trường Sinh không muốn nói nhảm nữa.

Hắn giơ tay ram bàn tay làm động tác ép xuống!

Hơi thở càng thêm bàng bạc, nặng nề!

Mặt đất chung quanh đều bởi vì hơi thở của hắn mà không ngừng lún xuống.

Từng khe nứt lan tràn khắp khu vực này.

Bao trọn cả hoàng đô Lạc Nhật vương triều!

Nam tử quạt xếp: "..."

"Thả ngươi trở về? Chẳng phải là để ngươi mang theo nhân mã tới trả thù ta sao? Ngươi coi ta là kẻ ngốc hả?"

Hắn cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như buông thả kẻ địch.

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt.

Hết thảy chờ nhặt tánh mạng về rồi lại tính sau.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

E là Hư Thần cảnh cũng không tới mức này đi?

Diệp Thu Bạch cùng với Hồng Anh và Ninh Trần Tâm nhìn xem mà sắc mặt không có chút biến hóa.

Chỉ là khẽ thở dài một hơi.

Có thực lực này lại không chịu phô bày ra sớm một chút.

Lại cố tình muốn nằm ở Thảo Đường làm một con cá ướp muối.

Nhưng có lẽ đúng là loại tâm cảnh này mới khiến cho sư tôn của bọn họ cường đại như thế đi...

Ừ.

Tổng kết một chút.

Mặc kệ như thế nào thì sư tôn thật sự quá mạnh.

Hoàng Thiên Minh nhìn thấy một màn này mà mặt tràn đầy kinh hãi.

Thực lực này đặt ở thời kỳ thượng cổ cũng tuyệt đối khó gặp.

Sư tôn của Hồng Anh có thực lực thế này.

Hắn còn có thể báo thù sao?

Không, hiện tại Hoàng Thiên Minh đã có ý muốn lui.

Báo thù là cái gì chứ?

Có thể bình an rời khỏi nơi này cũng đã không tệ rồi!

Nghĩ tới đây.

Hoàng Thiên Minh liền muốn rời đi.

Lục Trường Sinh như nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Minh.

Thấy hắn muốn chạy liền thò một cái tay khác ra.

Một cổ khí cơ khóa chặt hắn khiến hắn không cách nào nhúc nhích.

"Ngươi cũng không thể đi, dù sao thì ngươi cũng là mục tiêu của đại đồ đệ ta, không thể để cho ngươi chạy."

Hoàng Thiên Minh cảm thấy khủng hoảng, bị khí cơ khóa chặt, hắn căn bản không cách nào chạy thoát.

Cỗ hơi thở kinh khủng vẫn đè nặng lên người nam tử quạt xếp.

Nam tử như sắp bị ép nát.

Hiện tại, muốn há mồm cũng không thể há nói gì đến lên tiếng.

Lúc hắn sắp bọ ép nát thì có một bóng mờ phóng ra từ trong ngọc bội của nam tử quạt xếp.

Bóng mờ này chống đỡ hơi thở đang đè ép lên người nam tử quạt xếp.

Bóng mờ là một nam tử để râu quai nón.

Hai mắt nhỏ hẹp, hắn nhìn Lục Trường Sinh trước mắt rồi nói: "Các hạ, chúng ta lại gặp mặt."

Bóng mờ đúng là một trong trong bảy người đến Thảo Đường lúc trước bị Lục Trường Sinh mở Cửu U Hoàng Tuyền đại trận tiêu diệt!

Không còn bị áp chế, nam tử quạt xếp không ngừng hít hà từng ngụm không khí.

Còn lấy ra từng viên đan dược, không ngừng nuốt mới ức chế được thương thế trong cơ thể.

Lúc này hắn mới ôm quyền nói: "Sư tôn!"

Bóng mờ khẽ gật đầu, nói: "Các hạ, cần gì chấp nhặt với tiểu bối chứ?"

Lục Trường Sinh cười nói: "Thật ra ta cũng còn rất trẻ nha."

Đây là lời nói thật.

Bóng mờ lại không tin lời này.

Hắn cho rằng Lục Trường Sinh là cường giả cùng thế hệ với mình.

"Các hạ nói đùa, bổn tọa để cho đồ nhi tới đây cũng không có ác ý, chỉ muốn hỏi một chút xem mục đích của các hạ là gì thôi."

"Ta có thể có mục đích gì?"

Bóng mờ không tin, cho rằng Lục Trường Sinh không muốn nói: "Các hạ, đối nghịch với chúng ta thì ngươi cũng không có lợi ích nào."

"Đến lúc đó, tất cả tông môn thượng giới chúng ta buông xuống, với thực lực của ngươi, e là còn chưa đủ nhìn."

Nếu là trước đây.

Có khả năng Lục Trường Sinh sẽ nói ta cũng không muốn đối nghịch với các ngươi, chỉ muốn dưỡng lão mà thôi.

Còn hiện giờ.

Đối phương khi dễ đệ tử của hắn như thế, hắn phải làm cho ra lẽ.

Lục Trường Sinh cười nói: "Có lẽ trong mắt các ngươi không đủ nhìn."

"Nhưng mà..."

Còn chưa có nói dứt lời thì Lục Trường Sinh đã giơ ngón tay điểm tới nam tử quạt xếp.

Sắc mặt bóng mờ thay đổi.

Muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi!

Nam tử quạt xếp còn đang cung kính nhìn sư tôn, cũng không có phản ứng kịp.

Hắn bị kiếm khí từ đầu ngón tay bắn thủng đầu!

Đâm thấu qua thần hồn!

Thần hồn tan biến, không thể vào luân hồi.

Hoàn toàn chết ở nơi đây!

Trước ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của mọi người, Lục Trường Sinh thu hồi ngón tay, nở nụ cười phúc hậu và vô hại.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà hiện giờ người của các ngươi ở chỗ này, hình như trong mắt ta cũng không đủ nhìn nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận