Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1847: Dục vọng một chuyện, dần dần lâm vào

Chương 1847: Dục vọng một chuyện, dần dần lâm vào Trở về mật thất tu luyện.
Khương Y Ngọc vẫn nằm trên giường đỏ, chỉ là sắc mặt ửng hồng, không ngừng thở dốc, hiển nhiên ảo cảnh vẫn chưa kết thúc.
Lục Trường Sinh nhìn cảnh này, hắn cũng là đàn ông mà.
Thế là!
Trực tiếp phất tay một cái, bình chướng bao quanh Khương Y Ngọc, như vậy chính Lục Trường Sinh cũng không nhìn thấy, cũng không nghe được.
Ừm.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Tốt lắm!
Thế nào gọi là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thế nào gọi là Liễu Hạ Huệ?
Lục Trường Sinh cảm thấy mình đã giải thích hoàn hảo hai điểm này.
Tuyệt đối không phải vì sợ rước họa vào thân!
Lục Trường Sinh khoanh chân ngồi trên mặt đất, trong đầu không ngừng vang vọng lời Nữ Oa vừa nói, xua đi không được.
Những lời kia mang đến cho Lục Trường Sinh lượng tin tức quá lớn.
Thứ nhất là, Địa Cầu trên thực tế thật không đơn giản.
Nhân vật trong thần thoại đúng là có thật, đồng thời cũng đến thế giới này, trở thành người trấn áp thần giới hàng ngàn vạn năm, đồng thời là người lập ra quy tắc.
Mà mình cũng trọng sinh ở giới này, có lẽ không có sự trùng hợp nào.
Chỉ là điểm này Lục Trường Sinh hiện tại vẫn chưa nghĩ ra được, đối phương cũng không hề lộ ra ý gì.
Mà điểm thứ hai.
Rõ ràng là, Nữ Oa và những người này trước đây đã quen biết Lục Trường Sinh, hơn nữa còn rất thân thiết.
Nhưng trong ấn tượng của Lục Trường Sinh, ngoài việc ở kiếp trước xem tranh vẽ chân dung của các nhân vật thần thoại ra, thì không có bất cứ khả năng nào đã gặp, càng không thể nào tiếp xúc!
Nếu việc này là sự thật.
Không nghi ngờ gì nữa có hai khả năng, khả năng thứ nhất là Lục Trường Sinh đã từng bị xóa mất một đoạn ký ức, trong ký ức đó hắn đã từng tiếp xúc với Nữ Oa và những nhân vật thần thoại kia.
Mà loại thứ hai...
Lục Trường Sinh không khỏi nhíu mày.
Khả năng này tuyệt đối có, hơn nữa còn không nhỏ.
Đúng như Lục Trường Sinh phỏng đoán.
Có lẽ sau này sẽ có một chuyện kinh khủng phát sinh, nếu không khả năng này không thể lý giải được.
Trong lúc Lục Trường Sinh còn đang suy tư, hoàn toàn không hay biết thời gian trôi qua bên ngoài.
Mặt ngoài bình chướng như mặt hồ gợn sóng, sinh ra từng vòng từng vòng.
Lục Trường Sinh lập tức hủy kết giới, cảnh tượng hương diễm lọt vào tầm mắt Lục Trường Sinh.
Lúc Khương Y Ngọc sắp thoát khỏi ảo cảnh, bình chướng sẽ có động tĩnh.
Lục Trường Sinh lập tức tiến lên, hai mắt nhắm nghiền thầm nghĩ.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...
Sau đó chỉnh bộ bạch bào của mình cho lộn xộn rồi ngồi bên cạnh Khương Y Ngọc.
Quả nhiên.
Không lâu sau, Khương Y Ngọc ưm một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.
Mơ màng nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lục Trường Sinh đang khoanh chân ngồi một bên.
Gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt ửng lên hai vệt đỏ như ráng chiều.
Tựa hồ nhớ ra thân phận của mình, Khương Y Ngọc nhanh chóng che đi sự xấu hổ, kéo quần áo chỉnh lại tóc, lúc này mới che miệng ho khẽ.
Lục Trường Sinh đúng lúc mở mắt, nhìn Khương Y Ngọc, vẻ mặt lộ ra chút xấu hổ.
Cái này đúng thật không phải diễn.
Dù sao ảo cảnh là do hắn tạo, nội dung trong đó tự nhiên là do Lục Trường Sinh sắp đặt.
Cho nên trong mắt Khương Y Ngọc, hai người bọn họ cũng đã có tiếp xúc da thịt thật sự.
Chỉ là không đột phá tầng cuối cùng.
Dù sao đối với người tu đạo mà nói, tình trạng cơ thể có thể cảm nhận rất rõ ràng, ví dụ như tầng kia còn ở đó hay không...
Ảo cảnh chỉ là ảo cảnh, không phải thật.
Lục Trường Sinh cũng không có khả năng cố ý tạo thành cái kết quả kia?"Dù sao vẫn phải đa tạ ngươi." Khương Y Ngọc lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Khương Y Ngọc có thể cảm nhận được, âm khí vốn cuồng bạo trong cơ thể bây giờ đã bị trấn áp triệt để, và đang từ từ hòa nhập vào kinh mạch trong đan điền, để cô sử dụng.
Cảnh giới cũng có chút đột phá.
Lục Trường Sinh đứng dậy chắp tay nói: "Đây là việc ta nên làm."
Khương Y Ngọc khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói: "Với mối quan hệ của chúng ta bây giờ, ngươi không cần thiết phải cung kính với ta như vậy."
Chưa đợi Lục Trường Sinh lên tiếng.
Khương Y Ngọc đột nhiên trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh, nói: "Nhưng mà, trong tình huống này mà ngươi vẫn nhịn được không tiến đến bước cuối cùng? Ta cứ vậy không có chút mị lực nào?"
Hơn nữa lúc đó, nàng cũng không có khả năng cự tuyệt được.
Lục Trường Sinh ngẩn người, lập tức chân thành nói: "Dù sao cũng chỉ là để bảo mệnh, trong tình huống này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì khó tránh khỏi hơi qua loa."
Nghe vậy, ánh mắt Khương Y Ngọc ấm áp, khóe miệng hơi nhếch lên, đến chính nàng cũng không nhận ra.
"Vậy theo ngươi lúc nào mới không qua loa?"
Lục Trường Sinh chân thành nói: "Đương nhiên là khi cả hai cùng yêu thương nhau."
Khương Y Ngọc không thấy được vẻ giả tạo trong lúc Lục Trường Sinh nói câu này.
Lục Trường Sinh bản thân cũng không thấy được những lời này là diễn kịch, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn.
Tuy nói Lục Trường Sinh không muốn dính tới tình dục, không muốn vì vậy mà vướng phải nhân quả.
Nhưng.
Quan niệm cơ bản nhất vẫn phải có.
Nghe vậy, Khương Y Ngọc khẽ gật đầu.
Ở thần giới, thế hệ trẻ nhìn cô với ánh mắt sùng kính, ước mơ... và dục vọng.
Chỉ có người này trước mặt thì khác.
Sùng kính cũng có, nhưng lại không có dục vọng.
Nếu để Lục Trường Sinh biết suy nghĩ của Khương Y Ngọc, e rằng sẽ kêu lên hối hận.
Biết vậy không chỉ tỏ vẻ sùng kính, mà cũng phải giả vờ thêm chút dục vọng nữa!
"Được rồi, ra ngoài đi, chắc hai người kia cũng đang chờ sốt ruột." Khương Y Ngọc đứng dậy, nhưng không hề nhúc nhích.
Lục Trường Sinh nhìn Khương Y Ngọc, gật đầu, nhưng thấy đối phương không nhúc nhích, hắn cũng không nhúc nhích.
Khương Y Ngọc tức giận: "Thế nào, ngươi muốn nhìn ta thay quần áo?"
Lục Trường Sinh không chút do dự, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Mở cửa, đóng cửa, bước qua ngưỡng cửa động tác liên tục, tựa nước chảy mây trôi!
Khương Y Ngọc lông mày nhíu lại, nắm tay lại.
Đôi khi phụ nữ chính là phức tạp như vậy.
Ngoài miệng nói không muốn, nhưng nếu như ngươi thật sự không muốn, thì coi như xong đời....
Trong đại điện Thiên Cung.
Nhận được tin tức Thương Thiên Thần và Huyền Thiên Thần đã ngồi trên thần tọa chờ.
Không bao lâu sau, Lục Trường Sinh và Khương Y Ngọc cùng nhau đến.
Với thực lực của hai vị Thiên Thần, vừa nhìn liền có thể nhận ra tình trạng cơ thể của Khương Y Ngọc, đương nhiên cũng hiểu vấn đề đã được giải quyết triệt để.
Cảnh giới lại còn tiến đến nửa bước Vực Thần cảnh.
Thấy vậy, Thương Thiên Thần không khỏi cười lớn rồi hô to: "Tốt! Tốt! Tốt! Vấn đề về thể chất của Ngọc cuối cùng cũng giải quyết xong, chúng ta cũng có thể yên tâm."
Nói đến đây, Thương Thiên Thần nhìn Lục Trường Sinh đứng cạnh Khương Y Ngọc, càng nhìn càng thuận mắt, nói: "Trọng sinh, ngươi không thể bỏ qua công lao."
"Lần lượt giúp chúng ta giải quyết phiền toái lớn như vậy, ngươi nói, lần này nên thưởng cho ngươi thế nào?"
Huyền Thiên Thần nói thêm vào: "Lần này khen thưởng để ta thay ngươi quyết định."
Huyền Thiên Thần dù sao bây giờ cũng là sư tôn của thân phận trọng sinh này, Thương Thiên Thần cũng không ý kiến gì, nói: "Không vấn đề, nhưng ngươi cũng đừng vét sạch đồ trong tàng Bảo Các."
Huyền Thiên Thần không nói gì thêm, mà chỉ nói: "Việc khen thưởng gác lại chờ các ngươi từ Thần nứt chi địa trở về sẽ cùng nhau cho ngươi."
Kanzaki chi địa?
Lục Trường Sinh mặt không chút biểu cảm, trong lòng nghi hoặc.
Khương Y Ngọc bên cạnh thì khẽ nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận