Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1536: Họa côn của Sơn Hải Kinh

Khu vực trung tâm của Phàm giới.

Bốn cây cột đá cao lớn vây quanh hộp băng tinh ở giữa, giữa bốn cây cột này truyền cho nhau một cỗ lực lượng huyền diệu, hình thành nên một kết giới vô hình ngăn cách tất cả mọi người bên ngoài.

Nhưng phía trên mỗi cây cột đá lại có một lỗ nhỏ hình tứ giác, có vẻ như kích thước của cái lỗ nhỏ này hoàn toàn khớp với tàn trang Sơn Hải Kinh.

Có lẽ phải đặt bốn tờ tàn trang Sơn Hải Kinh vào đó mới có thể mở kết giới ra được.

Nhưng mà hiện giờ Diệp Thu Bạch không quan tâm chuyện đó, hắn nhìn thẳng về phía người mà Thạch Sinh chỉ.

Mặc dù hắn ta không cố ý giải phóng khí tức, nhưng chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến cho bọn họ cảm nhận được áp lực cực lớn.

Đàm Tông Chiếu trầm giọng giải thích: "Chiêm Thanh, xếp hạng thứ hai trong Thần Tích học viện lần này, nghe nói đã vượt qua tầng lôi kiếp thứ nhất..."

Thần Minh cảnh sao...

Đàm Tông Chiếu quát lớn: "Cẩn thận!"

Luồng thần quang như kiếm của Chiêm Thanh khi chạm vào không gian vặn vẹo thì bắt đầu bị chậm lại, dần dần bị cuốn vào trong không gian vặn vẹo này, sau đó biến mất không còn bóng dáng!

Chỉ liếc mắt một cái, trong con ngươi hắn có thần quang phóng ra như kiếm, chém về hướng Tiểu Thạch Đầu!

Tức khắc, không gian trước mắt Tiểu Thạch Đầu bắt đầu vặn vẹo.

Có vẻ như Chiêm Thanh đã nghe được những lời này.

Nhưng mà điều khiến cho hắn càng để tâm đến là thuật pháp mà Tiểu Thạch Đầu dùng để ngăn cản công kích của hắn.

Thạch Sinh thua dưới tay hắn cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù chỉ là một kích tùy ý, nhưng Tiểu Thạch Đầu có thể chặn lại dễ dàng như vậy cũng khiến Chiêm Thanh cảm thấy hơi kinh ngạc.

Chỉ thấy hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu cũng nhìn về phía Chiêm Thanh, hai tay siết chặt nói: "Nếu không thì ta đi đánh bại hắn!"

Tiểu Thạch Đầu hừ lạnh một tiếng, đôi tay duỗi ra trước người, hóa quyền thành chưởng, đánh ra một tư thế thái cực.

Chiêm Thanh lạnh nhạt hỏi, sau đó nói: "Có vẻ như Phàm Nhân giới đã hoàn toàn khác so với quá khứ, ngay cả đạo thể cũng có."

Thạch Sinh và Diệp Thu Bạch ở bên cạnh thấy vậy thì biến sắc.

Tiểu Thạch Đầu hừ lạnh một tiếng, nói: "Như thế nào, nổi sát tâm với ta?"

Dù sao hắn cũng có thể cảm nhận được cảnh giới đại khái của Tiểu Thạch Đầu, là Bán Thần cảnh đỉnh phong.

"Ngươi... có được đạo thể?"

Lệ!!!

Sau đó nam nhân lấy ra một tàn trang dán lên lỗ nhỏ trên cột đá.

Cự điểu kia chỉ có một chân, cái mỏ nhọn màu trắng và bộ lông chim màu xanh điểm những vằn đỏ.

Chiêm Thanh cũng hoàn toàn xoay người lại, đối mặt chính diện với ba người Tiểu Thạch Đầu.

Rồi hắn lại liếc mắt nhìn đám người Chiêm Thanh, Tiểu Thạch Đầu, Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh, nói tiếp: "Hẳn là các ngươi cũng nhìn ra chỉ có thể lấy ba tàn trang còn lại dán lên cột đá thì mới có thể mở ra vật trong đó."

Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh đứng bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn Chiêm Thanh.

Phía trên cột đá tràn ra huyết ý dày đặc!

Nghe vậy, Chiêm Thanh cũng không so đo nữa, dán tàn trang mình lấy được lên cột đá.

"Đến khi đó tranh đoạt cũng không muộn."

Lúc này, một nam nhân toàn thân bị bao phủ bởi lân giáp màu đỏ đi ra lạnh lùng nói: "Hiện giờ chưa phải lúc đánh nhau, chắc là các ngươi đều có tàn trang Sơn Hải Kinh đúng chứ?"

Đồng thời, ghi chú phía trên tàn trang cũng dần dần to ra.

"Sơn Hải Kinh: Tây Sơn Kinh, triệu hỏa chi điểu - Tất Phương..."

Nam nhân vảy đỏ nhìn thoáng qua rồi nói: "Không hổ là Sơn Hải Kinh..."

Sau khi tàn trang được dán lên đó, lấy tàn trang làm trung tâm, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có từng sợi tơ lửa bắt đầu kéo dài về phía cột đá.

Có một con cự điểu hình thù kỳ quái đang đứng trên cột đá đó.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã hóa thành biển lửa.

Một tiếng chim hót ríu rít phát ra từ cột đá, vang vọng khắp thiên địa này.

Một con mãnh thú to lớn có hình dáng như hổ, mọc thêm một đôi cánh đứng trên cột đá.

Ghi chú trên tàn trang được chiếu ra, trên đó hiển thị.

Sơn Hải Kinh: Hải Nội Bắc Kinh, một trong tứ hung - Cùng Kỳ.

Diệp Thu Bạch và Tiểu Thạch Đầu cũng đồng thời dán tàn trang lên cột đá.

Chúc Long và Đế Giang lần lượt xuất hiện ở phía trên hai cột đá khác!

Bốn con mãnh thú đều có sức mạnh kinh khủng, lực lượng của chúng tiết ra ngoài, ngưng tụ trong thiên địa như muốn chia cắt không trung ra làm bốn phần, mỗi phương hướng đều có màu sắc và lực lượng khác nhau!

Trong khoảnh khắc bốn con dị thú kia đồng thời xuất hiện

Cỗ lực lượng huyền diệu lưu chuyển giữa các cột đá bị bốn con dị thú nuốt vào trong cơ thể!

Kết giới vô hình kia cũng biến mất theo.

"Đạo thể quả thật là yêu nghiệt, chỉ mới Bán Thần cảnh đã có thể tu luyện không gian chi lực đến trình độ này."

Hắn nhìn ra phía sau, thấy Diệp Thu Bạch đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Thạch Đầu.

Mà một chưởng này của Chiêm Thanh cũng đánh hụt.

Đột nhiên không gian xung quanh Diệp Thu Bạch bắt đầu vặn vẹo, hút hắn vào bên trong!

Khi chưởng ấn của Chiêm Thanh sắp sửa rơi xuống đầu Diệp Thu Bạch.

Sự chênh lệch giữa Tổ Cảnh đỉnh phong và Thần Minh cảnh thật sự quá lớn.

"Kỳ Lân tộc thuộc một trong Tứ đại ma thú, xem ra cũng có vài phần thực lực. Nhưng mà trận chiến của chúng ta để lại cuối cùng, ngươi thấy thế nào?"

Kỳ Ngộ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng và nói: "Ta thì không có vấn đề, nhưng ngươi muốn làm gì?"

Chiêm Thanh không trả lời Kỳ Ngộ mà đi vòng qua hắn, đi đến trước mặt đám người Tiểu Thạch Đầu, trong mắt đã hiện ra sát ý.

"Phía trên đã dặn dò phải giết chết đám người Phàm Nhân giới các ngươi ở đây, huống chi... Ninh Chu chết dưới tay ngươi đúng không?"

Nói đến đây, Chiêm Thanh nhìn Diệp Thu Bạch: "Tuy rằng không biết ngươi đã giết Ninh Chu như thế nào với thực lực Tổ Cảnh của mình, nhưng ngươi sẽ phải trả giá đắt."

"Vậy giết ngươi trước vậy."

Chiêm Thanh nhẹ nhàng thốt ra một câu như vậy, sau đó trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ, rồi lại lập tức xuất hiện ở gần Diệp Thu Bạch, đánh ra một chưởng vào thiên linh cái của hắn!

Diệp Thu Bạch còn không kịp rút kiếm ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng kia giáng xuống.

Không còn cách nào khác.

Chiêm Thanh nhìn nam nhân vảy đỏ, mặt không biểu cảm nói:

Nam nhân vảy đỏ thản nhiên nói; "Rất đơn giản, bây giờ có thể đánh được rồi. Ai còn đứng được thì thuộc về người đó."

"Xem ra bên trong hộp băng tinh kia chính là thiên côn trong họa côn của Sơn Hải Kinh. Chỉ có một cây, cũng không thể chia làm mấy đoạn được đúng không?" Chiêm Thanh nhìn nam nhân vảy đỏ và đám người Tiểu Thạch Đầu.

Nhưng mà đám người Chiêm Thanh đứng bên cạnh cột đá cũng không nhúc nhích.

Người mạnh nhất ở đây chính là Chiêm Thanh, dù bọn họ muốn tranh đoạt thì cũng không đủ thực lực để đi lên. Thay vì mạo hiểm xông lên rồi mất mạng thì chi bằng đứng yên ở đây xem một hồi náo nhiệt.

Những người khác thấy vậy nhưng cũng không dám tiến lên.

Tiểu Thạch Đầu tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh, nhìn Chiêm Thanh với vẻ mặt giận dữ, nói:

"Ngươi tính toán với sư huynh của ta thì có bản lĩnh gì, cảnh giới của hắn còn thấp như vậy. Có ngon thì đánh với tiểu gia!"

Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù bọn họ biết Tiểu Thạch Đầu lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, nhưng tâm trí vẫn chỉ là tiểu hài tử, đồng thời thân thể cũng chỉ như thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

Hơn nữa... Tiểu Thạch Đầu còn là sư đệ của bọn họ.

Bị hắn nói cảnh giới của họ thấp, thật sự có hơi ngại ngùng.

Chiêm Thanh nghe vậy thì trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, hắn nắm lấy chủy thủ lạnh như băng, trầm giọng nói: "Cũng được, như vậy thì giết ngươi trước, dù gì cũng giết hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận