Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1067 - Đi cửa sau? Lệ khí bùng nổ!

. . . .

Có thể tham gia so đấu tranh đoạt vị trí Minh Chủ đều là thiên kiêu thế hệ trẻ nhất đẳng thuộc Cửu U Minh phủ vĩ độ cao.

Bọn họ đều dựa vào bản thân đạt được tư cách tham gia so đấu.

Hôm nay gặp Tiểu Hắc dùng "thủ đoạn" gia nhập nửa đường, tự nhiên không khỏi cảm thấy bất mãn.

"Không sao, dựa vào thế lực mạnh mẽ gia nhập, nếu như không có một chút thực lực, e là vòng thứ nhất chỉ sẽ bị hung hăng đá xuống đài."

"Đến lúc đó hắn và người phía sau hắn sẽ mất hết mặt mũi."

"Vậy chỉ cần hắn dám lên Hoàng Tuyền Đài liền nhắm vào hắn."

Bọn họ không có tình che giấu cuộc trò chuyện cho nên Tiểu Hắc cũng nghe rất rõ ràng.

Một tên nam tử trung niên đang đứng bên cạnh Thôi Phó.

Nam tử trung niên thản nhiên nói:

Trong lòng có một cỗ cảm giác hưng phấn đang dần dần bành trướng, cũng không biết là lệ khí hay là chiến ý. . .

"Cũng không biết người được Cửu U Minh phủ coi trọng như thế rốt cuộc có thực lực như thế nào."

Tiểu Hắc khẽ gật đầu, cũng không để ý tới những ánh mắt châm chọc xung quanh.

"Như vậy mới thú vị . . . Mới có thể nhìn ra cực hạn của hắn."

Binh sĩ Minh phủ bắt đầu nói ra:

"Tình cảnh của hắn rất bất lợi, giữa chừng gia nhập làm cho tất cả người tham gia tỷ đấu đều cừu thị hắn, chỉ sợ tất cả những tên còn lại sẽ nhằm vào Tiểu Hắc để đá hắn ra ngoài trước."

Hai tay ôm ngực, ngón trỏ không ngừng gõ cánh tay.

"Đợi thời điểm Hoàng Tuyền chung vang lên, tất cả mọi người đều phải bước lên Hoàng Tuyền đài, mười người cuối cùng lưu lại Hoàng Tuyền đài có thể tiến hành vòng tiếp theo."

Thôi Phó cười cười, hỏi:

Nam tử trung niên hơi kinh hãi.

Bên trong đại điện xa xa.

Thôi Phó không trả lời câu hỏi sau đó nữa, chỉ híp mắt cười nhìn ra ngoài, nhìn về hướng Hoàng Tuyền đài. . .

Thế nhưng Thôi Phó lại không hề phản ứng gì ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên:

"Là đại nhân ngài là cố ý sao?"

Trong lúc nhất thời, khí tức cuồn cuộn tràn ngập trên Hoàng Tuyền đài!

Những tên khác thấy thế cũng cười gằn một tiếng nhảy lên Hoàng Tuyền Đài.

Một tên nửa bước Thần Hoàng cảnh cười nói:

Theo Hoàng Tuyền Chung vang lên.

Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Hắc cũng không thèm động một chút, tùy ý để cho nắm tay của hắn đánh vào trên ngực của mình.

Boong. . .

Nhưng mà hắn còn chưa hết lời thì lại phát hiện thân thể Tiểu Hắc vẫn không nhúc nhích.

"Bất quá chỉ như . . ."

Tên nửa bước Thần Hoàng cảnh này cười nhạo một tiếng:

Bóng dáng Tiểu Hắc xuất hiện trên Hoàng Tuyền đài.

"Xem ra vẫn có chút thực lực.

"Vậy để ta thử xem . . ."

Vừa dứt lời tên nửa bước Thần Hoàng cảnh này liền xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc tung ra một quyền hướng tới ngực Tiểu Hắc!

Trong đó phần lớn đều có tu vi Thần Vương cảnh, nhưng vẫn có hai người đạt tới Thần Hoàng cảnh sơ kỳ, một người đạt tới Thần Hoàng cảnh trung kỳ!

Thấy Tiểu Hắc không có động tĩnh gì.

Uy áp ngập trời như sóng lớn ập vào trên người Tiểu Hắc.

Mục tiêu mà khí tức nhắm đến chính là Tiểu Hắc.

Cũng cảm giác một quyền của mình như đánh vào một khối huyền thiết không thể phá vỡ, một tòa cự sơn không thể lay động!

Điều này sao có thể?!

Những người còn lại cũng ngẩn ra.

Chịu một quyền chính diện của nửa bước Thần Hoàng cảnh mà lại không hề có chuyện gì?

Người này cũng chưa có đạt tới Thần Hoàng cảnh mà!

Sao có thể làm được chuyện này?!

Tiểu Hắc nhếch miệng cười, khi tên nửa bước Thần Hoàng cảnh này ngẩng đầu nhìn hắn bỗng nhiên kinh hoảng, toàn thân lạnh toát!

Đây là một đôi mắt như thế nào?

Đôi mắt tràn ngập bạo lệ, hủy diệt, máu tanh, giống như bên trong là núi thây biển máu vậy.

"Ngươi. . ."

Đồng thời Tô Phiền cũng là cường giả Thần Hoàng Cảnh trung kỳ duy nhất trên đài.

Tên của hắn ngụ ý dao phải thấy máu.

Huyết chủy, Tô Phiền.

Mọi người thấy thế đều sửng sốt.

Giờ khắc này, một gã nam tử cầm chủy thủ từ phía sau đi ra.

Tên nửa bước Thần Hoàng cảnh này trực tiếp bay ra khỏi Hoàng Tuyền Đài!

Có người muốn tiếp lấy hắn nhưng lại phát hiện lực có một cỗ lực lượng cường đại khiến bọn họ căn bản không thể cản được!

Sau đó mấy người cùng nhau bay khỏi Hoàng Tuyền Đài!

Tơ máu đã hiện lên trên bề mặt thân thể Tiểu Hắc.

Điều này đại biểu lệ khí tiềm tàng trong thân thể hắn đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, tùy ý bộc phát!

Chỉ nghe Tiểu Hắc ngửa đầu cuồng tiếu:

"Như thế nào, không còn ai sao?

Không phải trước đó các ngươi một mực khinh thường ta, cảm thấy ta không được sao?"

"Đừng càn rỡ!"

Bụp!

Tiểu Hắc trở tay đánh ra một chưởng, bàn tay nhanh như chớp đập vào mặt người này.

Dứt lời, không đợi người này mở miệng.

"Nếu là thế này thì sớm lăn xuống đi."

Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói:

"Chỉ có thế này?"

Tô Phiền vừa nói một chữ liền bị Tiểu Hắc xông tới cắt ngang nói:

"Bớt nói nhảm, mau đánh!"

Tô Phiền thấy thế hừ lạnh một tiếng, chủy thủ màu đỏ như máu trong tay vung về phía Tiểu Hắc!

Tiểu Hắc giậm chân, huyết chủy đâm thẳng tới căn bản không có khiến Tiểu Hắc dừng lại!

Dưới ánh mắt kinh hãi của Tô Phiền, Tiểu Hắc vỗ một chưởng vào huyết chủy!

Tuy rằng huyết chủy đâm vào lòng bàn tay Tiểu Hắc nhưng lại không có xuyên qua.

Ngược lại kẹt bị kẹt trong xương tay.

Năm ngón tay liền tâm, trong lúc vọt tới chủy thủ lay động, mỗi một lần lay động đều ma sát với xương tay.

Vốn phải cực kỳ thống khổ nhưng trên mặt Tiểu Hắc vẫn treo nụ cười điên cuồng.

Hắn từng bước áp sát.

Dùng bàn tay bị thương trực tiếp đánh vào lồng ngực Tô Phiền.

Tô Phiền căn bản chưa từng thấy phương pháp chiến đấu điên cuồng thế này, trong lúc vội vàng chỉ đành ngăn cản.

Chỉ là nắm đấm của Tiểu Hắc giống như cuồng phong không ngừng càn quét, không ngừng chạm vào thân thể Tô Phiền.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Tiểu Hắc không ngừng vung quyền không ngừng tiến tới, thân là cường giả Thần Hoàng cảnh trung kỳ nhưng Tô Phiền chỉ có thể không ngừng bị động lui về phía sau.

Hoàn toàn áp chế!

Tô Phiền vốn thuộc loại hình thích khách nên tốc độ cực kỳ nhanh!

Nhưng phương thức và tần suất công kích của Tiểu Hắc lại phong tỏa đường lui của hắn.

Người quan chiến nhìn nhau, thấy được sự kinh hãi trong mắt của đối phương.

Một tên bị bọn họ một mực xem thường, cho rằng là đi cửa sau thế nhưng lại dùng tu vi nửa bước Thần Hoàng cảnh cứng rắn áp chế Tô Phiền đã sớm bước vào Thần Hoàng cảnh trung kỳ!

Cuối cùng khi Ma thần huyền giáp bao trùm thân thể, khí tức của Tiểu Hắc bắt đầu tăng vọt.

Hắn nện một quyền vào ngực Tô Phiền.

Tô Phiền phun ra một ngụm máu tươi, như diều đứt dây bay khỏi đài.

Thất bại rồi. . .

Mọi người vẫn cảm thấy không thể tin được.

Còn Tiểu Hắc lại cười điên cuồng hô to mới kéo bọn họ trở lại hiện thực.

"Còn tên nào mạnh hơn không?"

Thấy không có ai trả lời, Tiểu Hắc nhếch miệng cười, đôi mắt đỏ có máy chảy ra. . .

"Nếu không có tên nào mạnh hơn vậy thì các ngươi cùng lên đi.

Nên để cho ta hưng phấn, cho ta đánh thật sảng khoái. . ."

Hôm nay Tiểu Hắc giống như một chiến đấu cuồng ma, hai mắt đỏ như máu, tràn ngập sát ý!

Mỗi tên đối mặt với hắn đều cảm giác như thân hãm sâu vào biển máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận