Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 694 - Sau Quỷ môn quan, ba tòa thành trì

. . . . .

Quầng sáng ngăn trở trước mặt mọi người bắt đầu run rẩy lay động, dần dần trở nên hư ảo.

Cảnh này đại biểu cho những người tu đạo có tư cách tiến vào trung tâm Tuyệt Hồn thành đã đến đông đủ.

Những người mà không có tới nơi đây, có thể là theo đường cũ trở về hoặc đã chết rồi.

Đương nhiên đại bộ phận người không có tiến vào nơi này đều đã chết trong quá trình khảo nghiệm.

Không có ai biết trung tâm Tuyệt Hồn thành cất giấu thứ gì.

Nhưng mà ở bên vòng ngoài đã có nhiều truyền thừa cường đại đến thế rồi.

Như vậy đồ vật ở trung tâm Tuyệt Hồn thành có thể kém cỏi sao?

Diệp Thu Bạch vỗ vỗ bả vai Trì Bỉnh, khuyên giải, an ủi :

Trì Bỉnh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hỏi:

Hiện giờ, Trang Tử Đống cùng Sở Lam của Thiên Kiếm Phong đều đã bị ngộ hại.

"Đến lúc đó còn cần ngươi dẫn dắt tông môn."

Hắn cũng không xuất hiện bên trong đám người.

Sau khi Hoắc Chính Hành thoái vị, Diệp Thu Bạch chính là phong chủ mới của Thiên Kiếm Phong, không ai có thể tranh cãi.

Không có mấy người tu đạo có thể chống cự được sự dụ hoặc này.

"Không phải tông chủ muốn phó thác tông môn cho ngươi sao?"

Vậy có nghĩa là hắn đã lành ít dữ nhiều rồi. . . . . .

Dựa theo tính cách của Sở Lam, tự nhiên hắn cũng không thể.

"Hiện tại không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, phải tập trung vượt qua khảo nghiệm còn lại của Tuyệt Hồn thành, đạt được truyền thừa, tăng cường thực lực của mình mới có thể giúp thế hệ trẻ tuổi của Thiên Kiếm Phong có tương lai."

"Ta với Hoắc tiền bối đã sớm có ước định, sẽ không tiếp nhận tông môn."

Trì Bỉnh yên lặng, sắc mặt có chút nặng nề.

Trì Bỉnh gật gật đầu.

Diệp Thu Bạch chính là Kiếm tử mà tông chủ Hoắc Chính Hành lựa chọn.

Diệp Thu Bạch lại cười nói:

Trong mắt tràn đầy kinh ngạc!

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch nhìn theo hướng Mục Phù Sinh chỉ.

Tựa như sớm biết có tình huống thế này.

Mục Phù Sinh đột nhiên chỉ về phía trước, sắc mặt ngưng trọng nói:

Rắc rắc. . . . . .

"Đại sư huynh, trước đừng hàn huyên."

Một tiếng nói giống như từ sâu bên dưới địa ngục vang vọng bên tai mọi người.

Phát ra tiếng ken két ken két giống như cánh cửa đã lâu ngày không mở ra.

Đột nhiên miệng rộng của ác quỷ chậm rãi mở ra.

"Mau nhìn bên kia."

Quầng sáng biến mất, lọt vào bên trong tầm mắt là một cánh cửa to lớn.

Cửa mở rộng, hai bên có điêu khắc tượng ác quỷ.

Nếu như nhìn kỹ thì mấy ác quỷ đang có tư thế há mồm hướng về phía người xem mà gào thét, hấp thụ ngươi sinh mệnh.

Tức khắc hai tròng mắt chậm rãi trừng to.

Chỉ có mấy người Vô Gian Luyện Ngục cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện vẫn giữ sắc mặt bình đạm.

Đám người Lâm Trí Nam, Tô Mộ U, Yêu Quý và Nhạc Chính Trì đều lộ vẻ ngưng trọng.

Không chỉ là mấy người Diệp Thu Bạch.

Như ác quỷ chiêu hồn!

"Quỷ môn quan, mười người đi, chín người không về."

"Nhập quỷ môn quan từng bước tử vong, hiện tại thối lui có lẽ còn có thể bình an bảo mệnh."

"Nếu như muốn tiến vào trung tâm Tuyệt Hồn thành thì cần phải vượt qua cửa này. . . . . ."

Nghe tiếng nói khủng bố vang vọng bên tai, mọi người đều hơi nhíu mày.

Nhưng mà không có một người nào muốn lùi bước, muốn rời đi!

Có thể tiến vào nơi này, không có ai mà không phải là thiên chi kiêu tử đến từ các tông môn các thế lực.

Cũng có nhân vật đỉnh cấp bên trong tán tu.

Những người này, có ai mà không phải hạng tâm cao khí ngạo?

Chắc hẳn là liên quan đến khảo nghiệm sắp tới.

Hình dạng vốn hẳn là phải có thêm một chữ hay gì đó nữa nhưng hiện tại rỗng tuếch.

Bọn họ cúi đầu nhìn thì phát hiện trên mu bàn tay đã có thêm một ấn ký hình đầu lâu!

Chỉ là khoảnh khắc bước qua Quỷ môn quan có một đạo hắc quang rơi vào mu bàn tay của mỗi người.

Ba bên mang theo người mình bước qua Quỷ môn quan.

Ba người Diệp Thu Bạch đảo cũng không ngại, lập tức đồng ý.

Bọn họ đã thấy loại ánh mắt này quá nhiều lần.

Cũng chưa có lần nào bọn họ cảm thấy hối hận cả.

Ngay sau đó là người Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện.

Sau khi hai thế lực này tiến vào, những thế lực còn lại cũng bắt đầu sôi nổi tiếp bước.

Bao gồm cả Nhạc Chính Trì cùng một đám tán tu.

Lâm Trí Nam ở bên cạnh cười nói:

"Diệp huynh, Tô Mộ U, đoạn đường kế tiếp chúng ta tạm thời kết minh, ngươi thấy như thế nào?"

Tô Mộ U gật gật đầu.

Không biết qua Quỷ môn quan này sẽ gặp phải nguy cơ gì, hiện giờ kết minh cũng là một lựa chọn rất tốt.

Không thể không nói.

Đối với chuyện này, ba người Diệp Thu Bạch cũng không để ý đến.

Giống như đang nói, các ngươi sẽ phải cảm thấy hối hận vì quyết định của mình.

Chỉ khi thấy bốn người bước vào, ánh mắt tràn ngập sát ý liếc nhìn về phía ba người Diệp Thu Bạch.

Dẫn đầu tiến lên chính là Phan Tà cầm đầu mấy người Vô Gian Luyện Ngục.

Huống hồ đã tới một bước này rồi, chỉ còn cách điểm cuối một bước thôi, sao có thể bị lời nói từ một tượng ác quỷ điêu khắc cấp dọa đến?

Qua Quỷ môn quan là một thông đạo tối tăm dài ngoằng.

Cũng không biết đi hết bao lâu mới nhìn thấy có ánh sáng chiếu rọi trên thân mọi người.

Là ánh sáng từ ngân hà lộng lẫy trên không chiếu xạ xuống.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người phải giật mình lần nữa.

Phía trước lại có ba con đường.

Trước mỗi một con đường đều có dựng bia đá.

Bia đá khắc cổ tự.

Bên trái chính là Luyện Ngục thành.

Bên phải là Tinh Vân thành.

Còn ở giữa là Ma Vương thành.

Mỗi một con đường đều thông đến một tòa thành trì sao?

Yêu Quý khẽ nhíu mày, thấy khó hiểu nói:

"Đây là có ý gì?"

"Ý rất rõ ràng."

Lâm Trí Nam chỉ hướng về phía trên không.

Chỉ thấy trên ba con đường đều có một quầng sáng.

Trong quầng sáng có văn tự.

Là yêu cầu lựa chọn thành trì cho mình, thành trì không giới hạn nhân số.

Khi lựa chọn một thành trì thì người cùng lựa chọn sẽ ở trạng thái kết minh.

Đợi mọi người lựa chọn xong, ba tòa thành trì cần khởi xướng tiến công lẫn nhau, tòa thành trì lưu được đến lúc cuối cùng sẽ được khen thưởng cuối cùng của Tuyệt Hồn thành.

Thành chiến sao?

Lâm Trí Nam nhẹ nhàng cười:

"Chuyện này rất thú vị nha."

Tô Mộ U và Yêu Quý đều nhìn về phía Lâm Trí Nam.

Nếu lấy thành trì làm trung tâm rồi khởi xướng tiến công đối với những người khác, vậy đây chính là chuyên môn của Lâm Trí Nam.

Dù sao hắn là nhân vật được xưng tụng là quân sư.

"Thế nào, Diệp huynh, chúng ta tiếp tục kết minh chứ?"

Lâm Trí Nam mỉm cười nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch hỏi:

"Các ngươi lựa chọn con đường nào đây?"

Lâm Trí Nam buông tay:

"Không có manh mối, không có manh mối thì tuyển chọn cái nào cũng được, nhưng Luyện Ngục thành hẳn là lựa chọn của Vô Gian Luyện Ngục cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện đi."

Chờ hắn nói xong thì Nhạc Chính Trì đột nhiên tiến lên con đường dẫn đến Tinh Vân thành.

Ở hắn phía sau còn có một đám tán tu.

Những tán tu này cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở giới vực trung vĩ độ!

"Xem ra mấy tán tu chuẩn bị kết minh."

Đúng lúc này.

Tiểu Hắc đột nhiên đi tới, chỉ vào con đường ở giữa, là đường thông tới Ma Vương thành, nói:

"Ta muốn chọn đường này."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch không nghĩ nhiều, cười gật đầu nói:

"Chúng ta đây liền chọn con đường này."

Mục Phù Sinh cũng không phản đối:

"Tùy ý các ngươi nha."

Tiểu Hắc rất ít khi đứng ra quyết định.

Một khi quyết định có nghĩa là hắn ý tưởng.

Đợi cho sau khi quyết định.

Kết minh cũng xác định.

Đám người Diệp Thu Bạch đều đi hướng về con đường dẫn đến Ma Vương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận