Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1124 - Côn Luân Khư hiện, Thanh Tiêu học viện

. . . .

Mỗi một tầng Vạn Cổ Ma Thể, mỗi một loại hoa văn đều đại biểu cho một loại quy tắc chi lực khác nhau.

Mỗi một loại hoa văn đều có thể hấp thu quy tắc chi lực tương ứng.

Hỏa độc cũng thuộc về hỏa quy tắc chi lực, tự nhiên có thể hấp thu.

Vạn Cổ Ma Thể cực kỳ bá đạo.

Coi như là hỏa độc cô đọng mấy chục vạn năm cũng không cách nào thoát khỏi Vạn Cổ Ma Thể cường thế hấp thu.

Giờ phút này hỏa độc trong cơ thể Tiểu Hắc đã hoàn toàn bị hút sạch.

Dung nham lưu động trong hoa văn từ màu đỏ tươi trở nên sậm màu hơn.

Túc Trình cảm thấy khó tin nói:

Hỏa độc chính là tạp chất trong hỏa linh khí.

"Hình như hắn đã thành công hấp thu hỏa độc..."

Người tu đạo hấp thu linh khí đều sẽ dùng công pháp tinh lọc tạp chất trong linh khí rồi mới dung nhập vào đan điền.

Dị tượng nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhưng Tiểu Hắc này. . .

Hơn nữa vẫn còn đang không ngừng hấp thu hỏa độc bên ngoài.

Hơn nữa còn là hỏa độc lắng đọng mấy chục vạn năm!

Ba người Tống Từ Uông Kinh Châu và Túc Trình cũng nhìn qua, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Dần dần xung quanh Tiểu Hắc xuất hiện một cơn lốc hỏa độc.

"Có thể hấp thu hỏa độc sao?"

Tống Từ cũng có chút kinh nghi bất định.

Mặt Uông Kinh Châu dại ra.

Hắn biết thân phận Tiểu Hắc, cũng biết huyết mạch chi lực của Tiểu Hắc cực kỳ cường đại, cảnh giới thân thể cao cường.

Cường độ độc tố thế này đã không phải người tu đạo có thể thừa nhận.

Người khác sợ tránh không kịp còn Tiểu Hắc lại hấp thu nhanh như vậy... Trông giống như sợ bị người khác cướp hết.

Nghĩ tới đây, Tống Từ dừng nghĩ, kiên trì với ý tưởng của mình, nhanh chóng tiến đến chỗ trung tâm. ...

Nhưng mà... Cố ý hấp thu hỏa độc thật sự có thể giải quyết vấn đề sao?

Thậm chí hỏa độc dày đặc như sương mù cũng đã mỏng manh hơn chút rồi.

Nhìn hoa văn trên thân thể Tiểu Hắc, hai mắt Tống Từ híp lại.

"Tiểu Hắc sẽ không hấp thu hết hỏa độc ở đây chứ?"

Cho dù như vậy cũng không cách nào làm tới mức này.

Lúc này bỗng có lôi vân xuất hiện, lôi kiếp hàng thế!

Hồng Anh gật đầu: "Thật sự có khả năng này..."

Diệp Thu Bạch dở khóc dở cười nói.

Chẳng lẽ là bởi vì hoa văn này?

Có thể thấy được Tiểu Hắc đã hấp thu biết bao nhiêu hỏa độc...

Chỉ là hiện giờ hỏa độc đối với Tiểu Hắc mà nói cũng không phải con dao hai lưỡi, ngược lại còn thuần túy giúp hắn tăng cường thực lực.

Mặc dù không thể trực tiếp gia tăng lực lượng thân thể nhưng Vạn Cổ Ma Thể lại đang không ngừng tăng cường.

Bọn họ cũng nghĩ tới tinh luyện hỏa tinh hoa, nhưng suy xét các phương diện khác thì không thể thực hiện được.

Hoa văn hỏa diễm âm trầm tràn ngập hơi thở hủy diệt cùng với dục vọng phá hoại!

Hoa văn trên thân thể Tiểu Hắc đã trở nên tối màu hơn hẳn.

Thời gian dần dần trôi, ước chừng đã qua một ngày.

Đây là lôi kiếp khi đan dược sắp sửa thành công.

Bất quá sắc mặt Mộc Uyển Nhi vẫn bình thản, không một chút hoang mang, vì nàng đã trải qua không biết trải qua bao nhiêu lần rồi, tràn đầy kinh nghiệm.

Không tới thời gian một nén nhang thì lôi kiếp đã tán đi.

Từng luồng đan hương tràn ra trong Cửu Long Hóa Thần Đỉnh.

Mộc Uyển Nhi cẩn thận đặt đan dược vào trong bình ngọc, sai đó mới cười hì hì nhìn về phía mọi người hếch cằm, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự kiêu ngạo, dường như muốn nói:

"Hừ hừ, ta hoàn thành rồi!"

"Mau khen ta, mau khen ta!"

Nhưng mà không ngờ lại không có mấy người nhìn về phía nàng.

Chỉ có Thạch Sinh yên lặng cầm lấy bình ngọc, cười nói:

Nhật nguyệt giao hỗ...

Lúc này sắc mặt mọi người mới thay đổi!

Trên bầu trời bỗng có thêm một quầng sáng đỏ rực, hơn nữa còn xen giữa hai vầng trăng sáng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn theo mà có chút nghi hoặc.

Ánh lửa mà Dương Viêm Trì phát ra không còn bị che đây, xông thẳng lên trời!

Cũng chính trong khoảnh khắc hấp thu hết hỏa độc.

Người sáng suốt đều nhìn ra được Tiểu Hắc đang làm cái gì!

Vậy đan dược nàng luyện chế thật sự vô ích rồi sao?

Thạch Sinh cũng không dám nói thật, sợ đả kích Mộc Uyển Nhi.

Vì thế hắn vắt hết óc một hồi mới lên tiếng:

"Cũng không phải vô dụng, ít nhất... ít nhất... có thể tăng thêm một chút kinh nghiệm luyện đan!"

Mộc Uyển Nhi lập tức suy sụp.

Hồng Anh bên cạnh cũng hết chỗ nói, vỗ vỗ bả vai Thạch Sinh nói:

"Chân thành thì rất tốt, không cần làm chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình."...

Lại một ngày trôi qua, hỏa độc tràn ngập không trung đã bị Tiểu Hắc hấp thu hết!

Mộc Uyển Nhi nhìn qua, biểu tình trở nên cực kỳ đặc sắc.

Thạch Sinh không trả lời, đưa tay chỉ về phía Tiểu Hắc.

Đây chính là đan dược mà nàng vất vả luyện chế ra nha!

"Vì sao?"

Mộc Uyển Nhi sửng sốt, vội vàng hỏi:

"Uyển nhi sư muội vất vả, bất quá hình như không cần đan dược."

Chẳng lẽ đây chính là nhật nguyệt giao hỗ sao?

Quầng sáng màu đỏ dần dần co lại, ngưng tụ thành một quả cầu, trông quả cầu giống như một vầng mặt trời chói chang!

Ánh sáng từ hai vầng trăng sáng và một mặt trời đỏ rực bắt đầu giao nhau.

Cuối cùng ở chỗ giao của ba luồng sáng lại có một đạo thần quang chói mắt lóe lên.

Ầm ầm!

Mặt đất bắt đầu lắc lư rồi rạn nứt, núi đá vỡ nát!

Một tiếng nổ vang cực lớn kèm theo khí tức viễn cổ tràn ngập toàn bộ Côn Luân bản khối.

Trước ánh mắt kinh hãi của đám người Diệp Thu Bạch.

Thần quang chiếu rọi ra một khu phế tích khổng lồ, phế tích đang từ dưới mặt đất trồi lên.

Nơi đó chính là Côn Luân Khư!

"Xem ra chúng ta đều đoán sai rồi."

Mục Phù Sinh cười nói.

Phương Khung buông tay nói:

"Ai có thể nghĩ đến, muốn tạo nên cảnh tượng nhật nguyệt giao hỗ thì phải xua tan hỏa độc phủ kín Húc Nhật Dương Viêm Trì?"

Tống Từ cũng không nghĩ tới điểm này.

Tuy rằng là chuyện nằm trong kế hoạch nhưng hắn không có chút đầu mối, bị người khác đi trước một bước khiến rất khó chịu...

"Mặc kệ như thế nào, chúng ta đi."

Tống Từ lập tức gọi Uông Kinh Châu và Túc Trình, cả ba cùng chạy hướng tới Côn Luân Khư.

Đám người Diệp Thu Bạch thấy thế cũng nhanh chóng theo sát. ...

Giờ phút này ở một nơi nào đó thuộc Thanh Tiêu bản khối.

Sau lưng ba người Giám Sát Thánh Điện có một đại môn trông vô cùng tang thương.

Trên đại môn có đầy vết rách.

Chỉ có bảng lớn phía trên vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Trên bảng lớn có khắc bốn chữ "Thanh Tiêu học viện".

Căn cứ theo cổ tịch ghi lại thì Thanh Tiêu học viện là một học viện truyền đạo cường đại nhất ở Phàm nhân giới.

Cũng là do một vị Nhân tổ sáng lập.

Vì Phàm nhân giới mà đã trả giá không ít.

Bất quá hiện tại ba người cũng không có tâm tư đi quản Thanh Tiêu học viện.

Bởi vì trước mặt bọn họ có một nữ tử áo đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận