Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1165 - Nhiều năm trôi qua, lần thứ hai giao thủ!

. . . .

"Vậy ngươi sai rồi."

Hồng Anh nhìn Ngải Tuyết thản nhiên nói:

"Tân Hồng Y cũng không có hậu thủ gì."

Ngải Tuyết khẽ nhíu mày.

"Dư nghiệt Tà Ma Vực là những kẻ mà người tu đạo Phàm nhân giới cần phải tru diệt, cho nên nàng không có khả năng tự mình xuất thủ, nếu không sẽ bị tất cả chúng ta vây công, chẳng lẽ Giám Sát Thánh Điện các ngươi sẽ không ra tay sao?"

Sắc mặt Ngải Tuyết cứng đờ, lắc lắc đầu.

Lúc này mà gật đầu đồng ý là sẽ không ra tay, như vậy Giám Sát Thánh Điện liền...

Ngực Ngải Tuyết buồn bực, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

Thấy Mục Thích đang quần đấu với một con cự hùng, thần sắc nhìn hai người đang bay ngược cũng có chút kinh hãi.

"Ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu sao?"

Thật trùng hợp, Ngưu Trọng và Vương Đan đều ngã về hướng Mục Thích!

Vậy nghĩa là nàng đang đánh cược... đánh cược chúng ta sẽ không ra tay tương trợ."

Sau đó cùng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, tốc độ tăng vọt hướng về phía hàng rào.

Hồng Anh tiếp tục đưa mắt nhìn Mục Thích, nói:

Đồng thời hai con cự hùng còn lại cũng truy kích!

"Nàng rất thông minh, mãnh thú bị tà ma khí lây nhiễm không vượt qua thực lực của đám đệ tử quá nhiều, ở mức độ mà chúng ta có thể chấp nhận."

"Nếu nàng không thể tự mình động thủ, trong Phù Sinh Đồ này cũng không có hậu thủ nào.

Chỗ ba con cự hùng bên kia.

Như thế, Mục Thích rơi vào tình cảnh bị ba con cự hùng vậy công.

Nói tới đây, Hồng Anh dùng ánh mắt cao cao đạm mạc nhìn Ngải Tuyết!

Tình huống nguy kịch!

Ngưu Trọng và Vương Đan ổn định thân thể, hai người liếc nhau đồng thời gật đầu.

Hai người nhanh chóng thoát ly thành công khiến hai con cự hùng chuyển mục tiêu sang Mục Thích.

Khí huyết cuồn cuộn, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

Sóng khí hất Mục Thích bay ra ngoài!

Nhưng mà mãnh thú không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ nhiều, ba con cự hùng đã khóa chặt Mục Thích!

Một bàn tay khổng lồ và một cái chân đồng thời giẫm vào vị trí Mục Thích vừa đứng.

Đừng nói phản kích, ngay cả né tránh cũng trở thành hy vọng xa vời!

Sau khi Mục Thích tránh thoát bàn tay của cự hùng, đang chuẩn bị chém ra một kiếm thì bỗng có cuồng phong từ hai bên đánh úp tới làm cho sắc mặt Mục Thích đại biến, hắn không thể không lập tức lăn về phía sau.

Rút ra một người sẽ có khả năng khiến phòng tuyến tan tác toàn diện!

Nhưng nhìn trên dưới trái phải lại không thể rút ra một người nào cả.

Từ Mộng quét mắt nhìn toàn trường, muốn rút nhân thủ để trợ giúp Mục Thích.

Tuy rằng né thoát công kích nhưng hai con cự hùng đã tạo nên từng trận sóng khí lan rộng.

Đồng thời phát động công kích!

Một con thì Mục Thích còn có thể dư lực triền đấu.

Nhưng ba con lại hoàn mỹ bù đắp khuyết điểm của chúng.

Dư ba khiến lục phủ ngũ tạng của Mục Thích như lệch vị trí.

Ngay từ ban đầu ngưu Trọng và Vương Đan đã không có ý định phối hợp, bọn họ cũng muốn mượn phương thức này tiêu diệt bớt người cạnh tranh!

Sắc mặt Mục Thích ngưng trọng còn sắc mặt Từ Mộng thì cực kỳ khó coi.

Trúng kế rồi...

Các thôn dân phía sau thấy một màn như vậy cũng dao động!

"Mấy lần thú triều trước chưa từng có loại cự hùng thế này xuất hiện?"

"Các đệ tử của tiên sư đều đánh không lại? Nếu ba con cự hùng mà vào thôn thì bọn ta làm sao đi ngăn cản!"

Lòng người hoang mang chính là chuyện tối kỵ của binh gia!

Nhìn Từ Mộng có chút bối rối, Hồng Anh vẫn bình thản như trước, trong lòng thầm nghĩ.

"Trong tình huống này, nếu như có thể bảo trì bình tĩnh đưa ra phán đoán tốt nhất mới là tướng tài."

Nếu như Từ Mộng hoảng hốt lựa chọn tiến đến trợ giúp Mục Thích, như vậy Hồng Anh sẽ thất vọng.

Là người chỉ huy, khi không thể bảo đảm tình huống ổn định thì không thể tự mình ra tay.

Trừ phi đến tuyệt cảnh sinh tử, như hành động của Hồng Anh khi trải qua khảo nghiệm trong Bách Đế Thành.

Hắn đã tìm được nơi yếu ớt nhất của cuồng phong!

Ám Ma Kiếm trong tay giơ cao!

Đột nhiên hai mắt Mục Thích mở ra, kiếm khí phun trào phóng thẳng.

Phải xem thực lực của ngươi có thể nhìn thấu sơ hở hay không!

Chỉ cần là công kích thì luôn có sơ hở.

Mục Thích nhắm hai mắt lại cảm nhận được ba cỗ cuồng phong đang gào thét ập tới.

Nói tới đây, Từ Mộng tiếp tục chỉ huy:

"Người bị thương lui xuống chữa thương! Người phía sau bổ sung!"

"Cự hùng còn chưa có đánh tới, các ngươi tiếp tục thủ vững cương vị của mình là được!"

Thấy thế, Hồng Anh khẽ gật đầu.

Sắc mặt Mục Thích ngưng trọng, hoàn toàn tránh né công kích của ba đầu cự hùng là không thể, chỉ có thể tận lực làm giảm thiểu thương thế của mình thôi!

Hắn bắt đầu nhớ lại quá trình sư tôn dạy dỗ mấy tháng qua.

Công kích của ba con cự hùng cũng theo đó mà tới!

Kiếm ý tràn ra, bao phủ không gian xung quanh Mục Thích!

Kiếm vực!

"Mục Thích, ngươi kiên trì chút!"

Sau khi hít sâu một hơi, nàng nói:

Cuối cùng Từ Mộng không để cho Hồng Anh thất vọng.

"Vậy... ngươi định làm gì đây?"

Một khi hoảng loạn thì hàng rào vốn không kiên cố sẽ hoàn toàn bị mãnh thú đạp qua!

Một khi Từ Mộng tự mình vào trận, các thôn dân đang nghe nàng chỉ sẽ bắt đầu hoảng loạn!

Quả nhiên khi ba cự chưởng ầm ầm hạ xuống, Mục Thích chui ra từ một khe hở nho nhỏ!

Đồng thời kiếm trong tay cũng thành công cắt đứt bàn tay của một con cự hùng!

"Đệ tử của đại sư huynh không tệ."

Nhìn một màn này, Tiểu Hắc gật đầu, nhếch miệng cười nói:

"Có chút dấu hiệu Kiếm tâm thông minh."

Ninh Trần Tâm ở bên cười cười nói.

Xem ra ánh mắt của đại sư huynh cũng không tệ lắm."

Trái tim treo lơ lửng của Mộ Tử Tình cũng nhẹ nhàng hạ xuống.

Dù sao Mục Thích cũng là đệ tử của Diệp Thu Bạch.

Vương Đan cùng Ngưu Trọng đã lui về hàng rào nhìn thấy cảnh này, sắc mặt xanh mét.

Ba con cự hùng Khí Hải cảnh vậy mà không cách nào giải quyết một tên nửa bước Khí Hải cảnh?

Đùa gì thế!

Kế tiếp, Mục Thích cũng liên tục thành công tránh né công kích của cự hùng.

Tuy rằng có thể tránh được nhưng áp lực ba con cự hùng mang đến cùng với dư ba đều khiến cho Mục Thích bị thương.

Cứ tiếp tục thế này hắn chắc chắn khống đỡ nổi rồi.

Chỉ có thể xem xem chống đỡ được bao lâu thôi... ...

Thông qua thần hồn cảm giác, hai người Mục Phù Sinh cũng thành công tìm được vị trí của Tân Hồng Y.

Tân Hồng Y đối với việc hai người tìm đến cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ là sắc mặt có chút phức tạp...

Có lẽ bọn họ cũng không có thâm giao, nhưng cũng có thể xem như bằng hữu.

Nói rộng ra một chút cũng có thể xem như đồng môn... Dù sao Thảo đường trước đây thuộc về Tàng Đạo thư viện.

Diệp Thu Bạch nhìn Tân Hồng Y, sắc mặt có chút khó coi, vội hỏi:

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngươi?"

Tân Hồng Y chỉ đáp:

"Lập trường bất đồng."

"Lập trường?"

Mục Phù Sinh lạnh giọng nói:

"Nói như vậy, ngươi vốn là dư nghiệt Tà Ma Vực?"

Tân Hồng Y không trả lời nữa, thu hồi vẻ mặt phức tạp, thản nhiên nói:

"Ta biết các ngươi muốn làm gì, nếu muốn ta đình chỉ phóng thích tà ma khí vậy thì tự mình động thủ đi.

Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh liếc nhau, sau đó gật đầu.

"Đây coi như là lần thứ hai chúng ta giao thủ đi?"Diệp Thu Bạch nói.

Tân Hồng Y gật đầu.

Lần đầu tiên là lúc ở Tàng Đạo thư viện Nam Vực, nghĩ đến cũng đã qua không ít năm...

Xoạt!

Hàn quang lóe lên, Diệp Thu Bạch nắm lấy Canh Kim thần kiếm!

Ầm!

Mây đen dày đặc kéo tới, lôi đình thượng cổ vây quanh Mục Phù Sinh!

Bầu không khí hết sức căng thẳng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận