Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1707: Tựa hồ có chút thông cảm đại sư huynh. . . (3/6) (length: 7902)

Trên không trung.
Lục Trường Sinh đem hết thảy cảnh tượng thu vào tầm mắt.
Thấy cuộc khảo nghiệm cuối cùng kết thúc, Lục Trường Sinh cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực phẳng lì rắn chắc của mình, nói: "Cũng may là anh em đã lường trước, nếu không cửa ải này đúng là không dễ chịu."
Trước đó hắn đã nghĩ đến có thể sẽ có tình huống này xảy ra.
Cho nên, khi thu nhận từng đệ tử, hắn luôn cho bọn họ Thần Hồn chi tâm, đồng thời gieo cấm chế vào thức hải.
"Nhưng mà tiểu tử này sao lại to gan đến vậy chứ?" Lục Trường Sinh nhìn Hứa Dạ Minh chậm rãi bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy rằng kế hoạch thành công, nhưng mà tâm lý đánh bạc của tên này cũng quá lớn.
Kế hoạch từng bước một chết như thế này, chỉ cần lệch một chút xíu là có thể rơi vào vực sâu không đáy.
Cho nên Lục Trường Sinh mới trốn gần đó để theo dõi, sợ kế hoạch của Hứa Dạ Minh xuất hiện sơ suất gì.
Hắn meo!
Mấy ngày nay hắn không dám chợp mắt, cảm giác không thể nào ngủ được!
Sau khi về, Lục Trường Sinh quyết định phải ngủ một giấc ba ngày ba đêm, ngủ đến thiên hôn địa ám!
Ai dám nửa đường quấy rầy.
Thì hắn sẽ cho kẻ đó một quả thủ pháo, hoặc một chiêu Cửu U Hoàng Tuyền Đại Trận.
Đến cả Jesus cũng không chịu nổi hắn!
Ta nói!
...
Trưởng lão chống quải trượng đỡ Hứa Dạ Minh đã hết sức, đặt ngồi sang một bên, cười nói: "Tốt lắm Hứa Lạc, con đã vượt qua được khảo nghiệm, đến khi trở về Hứa gia sẽ có vô số tài nguyên cho con.
Sau này, con còn có thể trở thành người thừa kế gia chủ Hứa gia."
Trong mắt Hứa Dạ Minh nhất thời lóe lên tia sáng, hữu khí vô lực gật đầu.
Lập tức nói: "Trưởng lão, xin sắp xếp cho ta một phòng nghỉ ngơi, vừa rồi tâm cảnh vững chắc ta cảm giác hình như có chút tinh tiến."
Trưởng lão chống quải trượng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lần này ông ta không còn nghi ngờ nữa, cười gật đầu.
Tử Hỏa Vực Thần thì trực tiếp nhìn sang vị đại trưởng lão của Hiên Viên gia.
Vị đại trưởng lão kia nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, mời đi theo ta."
Sau đó, khi đưa Hứa Dạ Minh vào tiểu viện đã được sắp xếp, trưởng lão chống quải trượng nói: "Nếu có gì cần cứ việc nói với trưởng lão."
Nói xong, ông ta liền rời khỏi nơi này.
Khi tất cả mọi người đã rời đi, Hứa Dạ Minh lập tức cảnh giác nhìn quanh, dựa theo kinh nghiệm mà Mục sư huynh truyền dạy, bắt đầu loại bỏ những giám thị hoặc phù triện hay trận pháp cảm ứng xung quanh.
Quả nhiên.
Trong phòng vẫn có một vài giám thị phù triện.
Ngay lập tức hắn lấy ra trận pháp Lục Trường Sinh cho để che chắn các phù triện đó, chỉ có điều người Hiên Viên thị thông qua các phù triện giám thị vẫn có thể thấy hình ảnh của Hứa Dạ Minh... Đương nhiên, chỉ có một cái bóng dáng ngây ngô bất động, Hứa Dạ Minh dù làm gì cũng sẽ không bị phát hiện.
Ngay sau đó, hắn ăn một viên đan dược hồi phục sư tôn cho, khôi phục lại toàn thịnh về sau, liền thả Hồng Anh và Tiểu Hắc từ Phù Sinh đồ ra.
"Thế nào rồi, Hứa sư đệ?" Hồng Anh hỏi.
Tiểu Hắc cũng ân cần nhìn về phía Hứa Dạ Minh.
Hứa Dạ Minh cười lắc đầu nói: "Đã thuận lợi vượt qua cửa ải này.
Bất quá, tiếp theo mới là trọng tâm."
Không sai.
Đã có cơ hội đến được Hiên Viên thị, vậy phải điều tra về thông tin của đại tiểu thư Hiên Viên thị năm xưa.
Tuy rằng thời gian rất ngắn, khả năng tìm ra rất thấp.
Nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết sau này còn phải chờ đến khi nào nữa.
Hồng Anh gật đầu nói: "Đến lúc đó ta và sư huynh Tiểu Hắc sẽ tìm kiếm ở những khu vực khác nhau, nếu như phát hiện ra chỗ nào không đúng thì lập tức liên lạc bằng ngọc bội."
Nói đến đây, Hồng Anh nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tham lam, cho dù là muốn thu được thông tin, cũng không được để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nghe rõ chưa?"
Tiểu Hắc vừa định nói chuyện.
Liền bị Hồng Anh lườm một cái làm im.
Mặc dù không biết Tiểu Hắc định nói gì.
Nhưng với tính cách lỗ mãng của Tiểu Hắc thì chắc chắn không phải là lời hay ho gì!
Trong lòng Hứa Dạ Minh ấm áp, gật đầu nói: "Yên tâm đi nhị sư tỷ, trong lòng ta hiểu rõ."
"Có chắc là đã học được từ đại sư huynh chưa?"
Hứa Dạ Minh: "..."
Đại sư huynh trước đây rốt cuộc đã trải qua những gì vậy!
Trong lúc nhất thời, Hứa Dạ Minh không khỏi bắt đầu đồng cảm với đại sư huynh.
Chả trách mỗi lần các sư huynh đệ ở Thảo Đường bị phạt, bất kể là ai đúng ai sai, người bị phạt đầu tiên chắc chắn là đại sư huynh, không ai khác!
Rất nhanh.
Màn đêm buông xuống.
Nhưng cho dù là đã vào giữa đêm, vạn vật yên tĩnh.
Toàn bộ Hiên Viên thị vẫn có vô số thị vệ đứng gác, cơ bản là mười bước một người.
Hứa Dạ Minh, Hồng Anh và Tiểu Hắc đều khoác áo bào đen Lục Trường Sinh đặc chế vào bóng đêm, chia nhau hành động.
Chỉ là, những nơi thị vệ đông thì bị cả ba bỏ qua không quan tâm.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là do quá nhiều người và quá dày đặc, dù có dùng áo bào đen để ẩn thân thì chung quy vẫn là che giấu khí tức, dáng vẻ vẫn có thể bị những thị vệ này phát hiện.
Thứ hai là...
Ở bên trong các đại gia tộc thế lực lớn, nơi nào thị vệ càng đông thì thực tế là nơi đó càng có ít thứ được cất giấu.
Mà nơi nào thị vệ càng ít, càng sâu bên trong, thì nơi đó đại diện cho những vật được giấu giếm quan trọng hơn.
Bất quá, nơi nào càng sâu, thông tin càng quan trọng thì thường sẽ có tu sĩ có thực lực mạnh trấn giữ...
Cho nên cần phải cẩn thận che giấu hành tung hơn nữa.
Lộ tuyến của ba người đều cố gắng tìm những nơi có nhiều công trình che chắn, càng có thể phối hợp với bóng đêm để ẩn nấp.
Quả nhiên.
Càng đi sâu vào bên trong, thị vệ càng ít.
Thế nhưng, họ cũng cảm nhận được một luồng khí tức cường đại kiềm chế hơn ở đây.
Hứa Dạ Minh nhìn xung quanh cẩn thận đồng thời lắng nghe mọi âm thanh từ bốn phía.
Bên trong Hiên Viên thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Một canh giờ trôi qua.
Hứa Dạ Minh thận trọng đi đến một nơi bên hồ, giữa hồ có một cái đình.
Ở trong đình giữa hồ, chỉ thấy một nam tử tóc tím đang trò chuyện cùng một bóng đen.
Chỉ có điều.
Bóng đen ở trước mặt nam tử tóc tím, mà vị trí của Hứa Dạ Minh chỉ có thể nhìn thấy lưng của nam tử tóc tím, còn bóng đen thì chỉ có thể nhìn thấy một bờ vai, không cách nào thấy rõ thân hình và diện mạo.
Thế nhưng mà.
Người đàn ông tóc dài như Tử Hỏa này lại được Hứa Dạ Minh nhận ra ngay lập tức.
Tử Hỏa Vực Thần!
Hai người tựa hồ đang trò chuyện.
Nhưng những âm thanh phát ra giống như bị một bí thuật đặc biệt nào đó che lấp, không thể nào nghe được họ đang nói gì.
Hứa Dạ Minh không khỏi có chút bất đắc dĩ, tuy rằng sư tôn cho hắn rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh và pháp bảo, nhưng không cho hắn phương pháp có thể nghe được những âm thanh đã bị che lấp!
Vậy thì hết cách, chỉ có thể rời đi tìm những mối manh khác.
Nhưng mà.
Ngay khi Hứa Dạ Minh định rời đi.
Âm thanh của Tử Hỏa Vực Thần và một lão giả đột nhiên lại truyền vào tai Hứa Dạ Minh.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người.
Hứa Dạ Minh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức chạy về phía sau!
Còn tưởng là bị phát hiện.
Nhưng khi chạy được một lúc, lại thấy không đúng, quay đầu nhìn về phía đình giữa hồ, phát hiện Tử Hỏa Vực Thần vẫn đang nói chuyện với đối phương, không hề phát hiện ra dấu vết của hắn.
Đột nhiên.
Hứa Dạ Minh như nghĩ ra điều gì đó.
Nhìn lên không trung, khẽ cười một tiếng, hơi chắp tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận