Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 406 - Đi hướng lên trên?

. . . . . . . . . . . . . . .

Phiền toái được giải quyết.

Tuy rằng trong lòng mọi người có điều bất mãn nhưng bị kim giáp thống lĩnh uy hiếp cùng với hoàng tử Mục Phù Sinh hứa hẹn khen thưởng phong phú nên cũng không có người nà muốn quay lại nữa.

Hiệu quả tương đối không tệ.

Tuy rằng giải quyết phiền toái nội bộ nhưng cầu thang vẫn không có có điểm cuối.

Nhìn hướng lên trên chỉ có thể thấy một vòng sáng nho nhỏ,

Nhìn xuống dưới là hắc ám vô tận.

Lúc này, Mục Phù Sinh không khỏi suy nghĩ.

Trận pháp khiến cho bọn họ bồi hồi nơi đây, vĩnh viễn không cách nào đi đến cuối.

Diệp Thu Bạch lại không nhận thấy được chung quanh có bị trận pháp vây quanh hay không.

Diệp Thu Bạch cũng có suy nghĩ giống Mục Phù Sinh.

Kiếm tu so với những người tu đạo khác có khả năng nhìn thấu hư ảo mạnh hơn.

Đã đi khoảng mười ngày rồi nhưng vẫn không nhìn thấy hy vọng.

Chuyện này không hợp lý.

Rốt cuộc có điểm cuối hay không đây?

Hoặc có thể nói là với thực lực của Diệp Thu Bạch còn không cách nào khám phá ảo cảnh bên trong Ma uyên?

Tình huống thế này đúng là có chút kỳ quái.

Rốt cuộc có thể đi đến đáy hay không?

Nhưng Diệp Thu Bạch có Kiếm Tâm Thông Minh, đồng thời cảnh giới kiếm đạo đã đạt tới Kiếm Thánh!

Nếu là khảo nghiệm, cộng thêm hoàn cảnh nơi này thì không có khả năng bố trí khảo nghiệm dựa trên cảnh giới, thực lực.

Cầu thang có thể là có trận pháp nào đó không. . . . ?

Chẳng qua là hắn chưa phát hiện được trận cơ.

Không.

Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu.

"Ta cũng phát hiện, nhưng mà lại không phát hiện chung quanh có dấu vết ảo trận."

"Nhưng mà chúng ta đi lâu như vậy, vòng sáng trên đỉnh đầu vẫn là một kích cỡ, điểm này không hợp lý."

"Chẳng qua là không phát hiện mà thôi."

"Các ngươi phát hiện không, theo lý mà nói thì vòng sáng trên đầu theo chúng ta xuống càng sâu thì nó phải càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất!"

"Ta cho rằng nên dừng lại, hiện giờ cần bảo tồn sức lực, tìm kiếm điều dị thường chung quanh."

Càng đi xuống, Diệp Thu Bạch càng phát hiện nhiều điểm kỳ quái.

Mục Khanh Khanh nghe xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vòng sáng.

Nói ra suy đoán cùng với chỗ hoài nghi cho Mục Khanh Khanh nghe.

Nghe vậy, Mục Phù Sinh đi tới bên cạnh Mục Khanh Khanh.

"Gần to xa nhỏ, khoảng cách ánh sáng chiếu tới cũng có hạn."

Thạch Sinh hỏi:

"Chúng ta nên dừng lại sao?"

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói:

Mục Phù Sinh gật gật đầu nói:

"Chắc chắn hiện tại chúng ta đang bị ảo trận ảnh hưởng."

"Chỉ cần tìm được điểm kỳ quái thì có thể tránh lòng vòng, không cần tiếp tục đi nữa."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Ngay sau đó quyết đoán vung tay lên:

"Dừng lại!"

Mọi người cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngừng lại.

Dù sao Mục Khanh Khanh là người thống lĩnh đội ngũ.

Ngay sau đó, Mục Khanh Khanh triệu tập cường giả Phân Thần cảnh rồi nói ra chuyện này.

Bao gồm kim giáp thống lĩnh ở bên trong, sau khi mấy cường giả nghe xong đều phóng thích hơi thở, cẩn thận dò xét chung quanh.

Chỉ tiếc nơi này tràn ngập ma khí đen nhánh, năng lực cảm ứng bị hạn chế rất lớn.

Bên kia.

Nhưng vẫn không phát hiện không được gì!

Có thể nói là so với kiếm vực của Diệp Thu Bạch thì tinh thần lực có phạm vi dò xét rộng và dò xét cẩn thận hơn!

Lợi dụng tinh thần chi lực không ngừng quan sát bốn phía.

Tinh thần chi lực không chỉ có khả năng trấn áp, đồng dạng cũng có năng lực cảm ứng.

Thạch Sinh cũng đang tự hỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có chút manh mối nào!

Kiếm ý của Diệp Thu Bạch cùng với tinh thần chi lực của Thạch Sinh chiếm cứ ưu thế rõ ràng.

Nhưng cẩn thận dò xét chung quanh một vòng, cả hai lại vẫn không thu hoạch được gì!

Nếu là ảo cảnh.

Nếu là trận pháp.

Lại sao có thể không có một chút điểm dấu vết chứ?

Rốt cuộc là vì sao?

Diệp Thu Bạch không ngừng suy nghĩ.

Bắt đầu hồi tưởng lại quá trình đi xuống, khi vừa bước chân lên cầu thang. . . . .

Không có chỗ nào dị thường.

Ở địa phương linh khí chịu hạn chế.

Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?

Mục Phù Sinh thì cầm lấy phù ấn Cửu trọng lôi thuẫn, phòng ngừa ma vật đánh lén.

Thạch Sinh cũng lợi dụng tinh thần chi lực cảm ứng chỗ dị thường.

Từng đạo kiếm ý quanh quẩn gào thét!

Diệp Thu Bạch triển khai kiếm vực!

Lúc này.

Trong đầu Thạch Sinh không khỏi hiện lên một câu.

Những lời xuất hiện bên trong Hỗn Độn Tinh Thần Lục.

Ánh sao trời trông rất mỏng manh, rất nhỏ.

Nhưng khi ngươi cẩn thận quan sát, thậm chí tới gần thì ánh sáng sẽ vô cùng chói mắt!

Trông rất mỏng manh, rất nhỏ?

Thạch Sinh ngẩng đầu nhìn về lên trên.

Nhìn vòng không có chút biến hóa rồi lại liên tưởng đến những lời này.

Đồng thời nhìn về phía ma khí đen nhánh trải rộng chung quanh.

Trong lòng cũng có chút phỏng đoán.

"Chúng ta đi hướng lên trên thôi?"

A?

Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh và đám người Mục Khanh Khanh đều nhìn về phía Thạch Sinh!

Sắc mặt Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh trở nên nghiêm túc.

Cả hai biết Thạch Sinh đã phát hiện gì đó.

Nhưng những người khác thì lại chau mày.

Đi lê có nghĩa là đào binh!

Kim giáp thống lĩnh khó hiểu nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Hắn biết Thạch Sinh là sư huynh của Mục Phù Sinh.

Nhưng vì sao hiện giờ lại nói ra lời này?

Mục Khanh Khanh cũng đi tới, nàng tự nhiên biết sư huynh của lão ca có chỗ bất phàm.

Cũng không phải cái loại người tham sống sợ chết!

Nếu không, vì sao khi chống đỡ Tà tộc ngoại vực, đối mặt với tà tướng cường hắn cường đại hơn mình nhiều mà vẫn không chạy trốn?

"Ngươi phát hiện gì sao?"

Thạch Sinh lại lắc lắc đầu, nói:

"Ta không biết, chỉ là ta phỏng đoán, cần xác minh."

Lời Thạch Sinh nói vốn làm một đám người dồn nén sự bất mãn trong lòng bùng nổ!

"Đùa cái gì vậy! Hiện tại đi lên trên không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

"Huống hồ vừa rồi có người nói muốn đi trở lên thì các ngươi làm thế nào!"

"Nếu không có phát hiện gì thì mà trở lại điểm xuất phát, sau đó lại phải đi xuống?"

Lúc này, Mục Phù Sinh trầm giọng nói:

"Thử xem đi, không có biện pháp nào tốt hơn."

Mọi người hơi hơi sửng sốt.

Mục Khanh Khanh cũng nhìn qua.

Mục Phù Sinh tiếp tục nói:

"Dù hiện giờ chúng ta tính căng da đầu tiếp tục đi xuống, e là sẽ liên tục đi mãi trên cầu thang cho tới khi linh khí tiêu hao hết."

"Đã không có biện pháp nào tốt hơn."

Mục Khanh Khanh nghe xong cũng cười khổ một tiếng, gật gật đầu.

"Đúng là không có biện pháp tốt hơn."

"Đã như vậy thì hướng lên trên thôi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hoàng tử cùng hoàng nữ đều nói thế này rồi.

Làm gì có chỗ cho bọn họ từ chối?

Tuy rằng trong lòng tràn đầy hoài nghi và bất mãn nhưng cả đám cũng chỉ có thể đi lên phía trên.

Thạch Sinh còn vừa đi vừa nhìn chằm chằm vòng sáng trên đỉnh đầu.

Không biết là đúng hay sai, nhưng nếu muốn phá vỡ ảo cảnh thì chỉ có biện pháp này!. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận