Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 168 - Hình như tiểu tử Trần Tâm này học hư

Nghe lời Diệp Thu Bạch nói, mọi người sôi nổi nhìn theo ánh mắt hắn.

Có hai bóng người đang bay nhanh về phía này.

Một người mặc áo hồng, gương mặt tinh xảo, mặt mũi tràn đầy anh khí.

Giống như nữ võ thần trên chiến trường.

Người còn lại trông giống một thư sinh cõng sọt sách.

Người tới tự nhiên là Hồng Anh cùng với Ninh Trần Tâm!

Diệp Thu Bạch nghênh đón, cười nói: "Sao lại đến đây?"

Ninh Trần Tâm ôn hòa đáp lời: "Nghe nói tình huống không lạc quan, tự nhiên là tới giúp sư huynh rồi."

Nhưng điều làm mọi người tò mò là rốt cuộc sư tôn bọn họ là người phương nào.

Mọi người đi đến chỗ trận bàn.

Diệp Thu Bạch đã mạnh như thế.

"Thời gian cấp bách, thương lượng đối sách trước đi."

Mọi người nhận được thông tin qua lời ba người nói.

Không nên có nội chiến.

Hồng Anh cũng nói: "Ta có chút chuyện cần điều tra rõ ràng."

Nếu là đồng môn của Diệp Thu Bạch thì mọi người tự nhiên sẽ không nghi ngờ.

Ba người này đều là sư huynh đệ trong sư môn sư!

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Đúng lúc, hiện tại liên minh Bắc Vực thật sự không đủ lực lượng."

Ngũ Đức Thời cũng mỉm cười đi tới nói: "Cảm ơn các ngươi đã gấp rút tiếp viện."

Người có thể đứng trong đại điện nghị sự đều là nhân vật đứng hàng đầu ở các tông môn thế gia.

Như vậy sư đệ và sư muội của hắn có thể là kẻ yếu sao?

Hồng Anh quan sát một vòng, nghe Diệp Thu Bạch giải thích xong cũng hiểu được tình huống hiện tại là như thế nào.

Huống hồ hiện giờ là đang trong thời kỳ chiến tranh.

Bọn họ vẫn hiểu đạo lý này.

Đồng dạng, bên Lạc Nhật vương triều sau khi trải qua trận phục kích thì đã sắp xếp người dò xét ở bên ngoài Thiên Khiển cốc.

Tuy rằng liên minh Bắc Vực có bộ phận dò xét nhưng khoảng cách dò xét thường thường không thể quá xa.

"Các ngươi?"

Tình báo.

Lực lượng cách nhau quá xa.

Vì thế, nàng đề nghị: "Hiện giờ rất cần tình báo."

Mọi người nhìn nhau.

Chỉ điểm này đã khiến cho liên minh Bắc Vực phải tử thủ, không thể chủ động xuất kích.

Dẫn tới không cách nào mưu tính nữa.

Trong chiến tranh mà không có tình báo thì tựa như mò mẫm trong đêm tối vậy.

Hồng Anh nhìn về phía Ninh Trần Tâm cùng Diệp Thu Bạch, nói: "Chúng ta đi là được rồi."

"Hiện giờ thiếu thốn tình báo, tự nhiên không cách nào đưa ra kế sách."

Diệp Thu Bạch cũng gật gật đầu, thiếu hụt tình báo.

Nếu rời đi quá xa liền sẽ bị người bên đối phương chém giết!

Hồng Anh không thèm để ý nói: "Chuyện dò xét liền giao cho chúng ta."

Ngũ Đức Thời nhìn về phía Hồng Anh rồi nói: "Phạm vi chúng ta dò xét có hạn."

Chỉ cần người liên minh Bắc Vực ra khỏi Thiên Khiển cốc, có hành động gì đó thì đối phương liền biết được!

Đối phương là sư muội của Diệp Thu Bạch.

Theo lý mà nói thì thực lực không có mạnh như Diệp Thu Bạch mới đúng.

Nhưng giờ phút này nữ tử lại không hoảng loạn chút nào, vẻ mặt hờ hững, giống như lúc nói ra lời này thì đã xác định có thể dò xét thành công.

Tông chủ Thiên Thanh tông khuyên nhủ: "Có muốn thêm chút nhân thủ hay không?"

Ý của hắn rất rõ.

Tông chủ Thiên Thanh tông cũng không quá tin tưởng vào thực lực của bọn họ.

Một khi bị đội quân của đối phương phát hiện thì rất có thể sẽ xuất hiện thương vong!

Diệp Thu Bạch lại cười nói: "Không cần, ba người chúng ta đủ rồi."

"Người quá nhiều ngược lại sẽ trở thành mục tiêu lớn, dễ dàng bị phát hiện."

Diệp Thu Bạch nói: "Ba nhánh quân của Lạc Nhật vương triều đều ở bên kia Đại Liệt cốc."

Ba người khoác áo choàng ẩn nấp đi ra từ Thiên Khiển cốc.

Thân là nữ đế, chút nội tình vẫn phải có.

Áo choàng có cấp bậc không thấp.

Hồng Anh cũng lấy áo choàng Bảo Khí che giấu hơi thở ra giao cho hai người Diệp Thu Bạch.

Ba người cũng không cần chuẩn bị cái gì.

Có người khuyên: "Tông chủ Thiên Thanh tông cũng muốn tốt cho ngươi thôi."

"Ta cũng nói lời thật."

Sắc mặt mọi người không khỏi có chút khó coi.

Dù sao bọn họ cũng là nhân vật trung tâm trong tông môn.

Bị một "Hậu bối" nói là không đủ thực lực.

Tự nhiên sẽ cảm thấy mất mặt.

Ngũ Đức Thời thấy bầu không khí không ổn, lập tức lên tiếng hoà giải: "Được rồi, chỉ là dò xét, sẽ không có chuyện gì xảy ra, Thu Bạch, nhiệm vụ này liền giao cho ba sư huynh đệ các ngươi."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

"Vậy chúng ta lập tức xuất phát."...

Lời này không khỏi quá mức cuồng vọng?

Mọi người nghe xong thì khẽ nhíu mày.

Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm liếc nhìn nhau, hiển nhiên có chút bất đắc dĩ.

Cũng không cần thiết phải quan tâm suy nghĩ của đối phương.

Đối với Hồng Anh mà nói, nàng vốn là nữ đế thượng cổ.

Hồng Anh lại không nói uyển chuyển như Diệp Thu Bạch, nàng nói thẳng nói: "Không có đủ thực lực, đi theo cũng chỉ kéo chân sau."

Hồng Anh gật đầu nói: "Trong chiến tranh, đều sẽ có đội ngũ tiếp viện."

"Chắc chắn ở phía sau các đội quân có nơi nào đó để luyện chế đan dược."

"Chúng ta tiêu diệt khu vực đó là được."

Hai người sửng sốt.

Không phải dò xét sao?

Sao lại biến thành đánh lén?

Hồng Anh cười nói: "Sư huynh, với thực lực của chúng ta, cũng không thể chỉ đi dò xét không thôi nha, như vậy quá lãng phí."

Diệp Thu Bạch cười khổ: "Ngươi vui vẻ là được."

Hắn thật sự không có chút biện pháp hạn chế vị sư muội này.

Còn phải cõng nồi cho nàng...

Ba người dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua hoang nguyên.

Trên đường, bọn họ phát hiện người dò xét của Lạc Nhật vương triều nhưng cũng không có tiến hành đánh chết.

Tránh rút dây động rừng.

Mà giờ phút này.

Ở phía đối điện Đại Liệt cốc có một đội quân đóng giữ.

Đã trải qua một lần bị phục kích, bọn họ sẽ không quên.

Vì đề phòng trúng phục kích lần nữa, bọn họ liền thiết lập đội ngũ đóng quân ở đây.

Hồng Anh ở xa nhìn tới.

Có thể nhìn thấy bề mặt thân thể của đám người đóng quân đều có khí đen uốn lượn quanh.

Thấy như vậy một màn, Hồng Anh không khỏi khẽ nhíu mày.

Loại thủ đoạn này.

Hình như nàng đã từng gặp qua rồi.

Ninh Trần Tâm hỏi: "Chúng ta làm sao vượt qua đám người này đây?"

Hồng Anh nhìn chung quanh.

Muốn vượt qua Đại Liệt cốc thì chỉ có thể dùng một biện pháp.

Đó là ngự không mà qua.

Đối phương thì san sát nhau, năm bước một người.

Có thể sống, chỉ cần ngự không phi hành, liền sẽ bị đối phương phát hiện.

Đột nhiên, Hồng Anh quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch

Ninh Trần Tâm cũng nhìn sang.

Diệp Thu Bạch sửng sốt.

Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Làm... Làm gì?"

Chỉ nghe Hồng Anh cười nói: "Chỉ có thể vất vả đại sư huynh rồi."

"Dù gì đối phương cũng đã nhận thức ngươi, ngươi tới làm mồi dụ là lựa chọn tốt nhất."

"Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần hấp dẫn hỏa lực thôi."

Diệp Thu Bạch: "..."

Sao hắn cảm giác sư muội này không xem hắn là người đây?

Nhưng mà nàng nói rất có lý nha!

Mình không phản bác được.

Ninh Trần Tâm cũng gật gật đầu, nói: "Sư tỷ nói không sai, đối phương chỉ nhận thức sư huynh, không biết tới chúng ta."

"Cho nên sư huynh ngươi sẽ đi dụ dỗ địch nhân, chúng ta lẻn ra phía sau đội quân trước, vậy là ổn thỏa nhất."

Diệp Thu Bạch dở khóc dở cười: "Trần Tâm, ta phát hiện ngươi bị dạy hư nha."

Ninh Trần Tâm nghiêng nghiêng đầu: "Có sao?"

Thấy cảnh này.

Hồng Anh cười.

Hình như sư đệ này của mình có tiềm chất xấu bụng nha.

Nghe tới đây, Diệp Thu Bạch chỉ đành cười khổ nói: "Được ta tới, đến lúc đó các ngươi tìm cơ hội lẻn vào nha."

Nói xong, Diệp Thu Bạch liền rút Ám Ma kiếm ra.

Hắn lật bàn tay.

Kiếm vực được triển khai!

Đồng thời đạp lên dòng sông kiếm ý trôi nổi giữa không trung.

Vung Ám Ma kiếm trong tay!

Một đạo kiếm mang màu đen ầm ầm chém về phía đội quân đang đóng bên kia Đại Liệt cốc.

"Địch tập!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận