Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1317 - Đấu khởi!

Người ở đây nhìn Tiểu Hắc đứng dậy đi tới trước mặt Lam Diệu cầm song phủ, vẻ mặt nghi ngờ.

Ngay cả Cửu hoàng tử cũng có chút khó hiểu.

Dù sao tất cả mọi người ở đây đều chưa từng thấy Tiểu Hắc ra tay.

Bọn họ chỉ biết với thực lực Thần Đế cảnh trung kỳ của Tiểu Hắc mà phải đối mặt với Lam Diệu nửa bước Tổ Cảnh thì không xong.

Cảnh giới không chỉ kém nhau nửa điểm.

Ngay cả Ngũ hoàng tử cũng không khỏi cười nói:

"Mặc dù là luận bàn nhưng vẫn sẽ bị thương, vị đạo hữu Hỗn Linh học viện này không nên cậy mạnh cho thỏa đáng.

Hắn nói chuyện rất uyển chuyển.

"Tuy rằng thân thể của ngươi không tệ, nhưng muốn khiêu chiến ta vẫn có chút quá sớm. Huống hồ ta muốn khiêu chiến Phong tiên tử, không phải ngươi."

Nói tới đây, Tiểu Hắc không khỏi quay đầu nhìn về phía Phong Diệp.

Dùng cảnh giới này khiêu chiến nửa bước Tổ Cảnh, phỏng chừng có át chủ bài.

"Nếu ngay cả ta cũng không đánh qua, ngươi làm sao có tư cách khiêu chiến nàng?"

Nhưng chưa từng nghe qua tên Tiểu Hắc, hơn nữa cảnh giới của Tiểu Hắc còn thấp hơn Lam Diệu. Có thể đoán được là một trận luận bàn nghiêng về một bên.

Lam Diệu nghe được lời này sắc mặt trầm xuống.

Thực tế chính là cho rằng Tiểu Hắc không đủ thực lực.

Chỉ thấy Phong Diệp không khỏi cười khoát tay nói:

Bất quá ánh mắt Tam hoàng tử lại không ngừng quét người Tiểu Hắc, yên lặng không lên tiếng.

Các đại thần và thiên kiêu khác cũng tỏ vẻ không thú vị, bọn hắn nghe nói qua đại danh của Phong Diệp, chính là đệ tử thân truyền của Hỗn Linh học viện.

Tiểu Hắc ma sát hai nắm tay tạo ra tiếng răng rắc, cười nói:

Hai người đã nói đến nước này, Cửu hoàng tử cũng không kéo dài, ra hiệu:

Lam Diệu đứng trước mặt Tiểu Hắc cười lạnh nói.

"Bắt đầu đi."

"Nhanh giải quyết hắn, bằng không ta sẽ không nhịn được muốn lên sân đó."

"Vậy ngươi cần phải cẩn thận, dù sao lưỡi phủ trong tay ta không có mắt, một khi chặt đứt bộ phận nào đó trên người ngươi thì không thể trách ta."

Như vậy vừa có thể ra oai phủ đầu với Cửu hoàng tử, vừa có thể làm cho thế nhân hiểu được tiếp nhận nhiệm vụ của Cửu hoàng tử chính là đối nghịch với bọn họ, không có kết cục tốt.

Vừa ra tay là muốn chặt đứt hai tay của Tiểu Hắc.

Bùm!

Trong lúc uống say, song phủ trong tay Lam Diệu chém thẳng vào hai tay Tiểu Hắc!

Lam Diệu cũng kinh ngạc.

Vừa dứt lời chỉ thấy hai đầu gối Lam Diệu uốn cong, giống như muốn quỳ trên mặt đất, sau đó lập tức duỗi thắng, thân thể bắn nhanh về phía Tiểu Hắc!

Trên vị trí đầu, không chỉ có Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử, ngay cả ánh mắt Cửu hoàng tử cũng lấp lóe.

Bất quá đây cường độ thân thể Thần Đế cảnh trung kỳ nên có sao?

Hắn không nghĩ tới thân thể Tiểu Hắc lại kiên cố như vậy, nếu Thần Đế cảnh trung kỳ tiếp phải một kích của hắn, không đề nói hai tay, chỉ sợ mạng cũng không còn...

Không nương tay chút nào.

Khí lãng cuồn cuộn, cũng may mà có cường giả đang âm thầm bảo vệ nên dư ba không có ảnh hưởng tới những người đang quan chiến.

Nhưng hiện tại không có ai để ý chuyện này, bọn họ đang trừng to hai mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy thân thể Tiểu Hắc chỉ run rẩy một trận, trên nắm tay xuất hiện một vết thương sâu tận xương nhưng lưỡi cự phủ kẹt lại ở giữa xương tay, không cách nào xuống nữa!

Đồng thời đây cũng là ý của Ngũ hoàng tử, chặt đứt hai tay hoặc hai chân, không lấy tính mạng.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiểu Hắc trực tiếp dùng nắm tay trần đánh vào song phủ!

Chỉ thấy Tiểu Hắc giơ hai tay, từng đường huyết tuyến bắt đầu sáng lên, đồng thời bảy loại hoa văn của Vạn Cổ Ma Thể bao phủ hai cánh tay.

Đang lúc tất cả mọi người cho rằng Tiểu Hắc không giữ được hai tay.

Xem ra người này cũng không tầm thường...

Lúc này ánh mắt Lam Diệu trở nên tàn nhẫn, cơ bắp trên cánh tay không ngừng nổi lên, tiên khí không ngừng rót vào trong song phủ, muốn mạnh mẽ cắt đứt xương cốt của Tiểu Hắc!

Nhưng Tiểu Hắc cũng không cho đối phương cơ hội, chân hắn quét tới hạ bàn của Lam Diệu.

Công kích còn chưa tới thì Lam Diệu đã cảm giác đau đớn.

Tuy rằng tu vi Lam Diệu đạt tới nửa bước Tổ Cảnh nhưng người tu đạo bình thường cũng sẽ không quan trọng tu luyện thân thể, nếu như đối mặt với người tu đạo bình thường thì Lam Diệu sẽ không lo lắng bị quét trúng.

Nhưng hắn đang đối mặt với Tiểu Hắc... Cường độ thân thể Lam Diệu không đủ để chịu công kích của Tiểu Hắc mà không bị thương.

Bất đắc dĩ không muốn mất mặt vì bị Tiểu Hắc đả thương, mặt Lam Diệu tối sầm lui về phía sau.

Thời điểm Lam Diệu lui về phía sau, hắn thấy vết thương trên tay Tiểu Hắc bắt đầu bốc khói trắng, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Một kích không thể chém đứt tay đối phương đối với hắn mà nói là chuyện không thể tiếp nhận.

Lam Diệu càng đánh càng kinh hãi.

Tiểu Hắc lại áp sát tới, lần này thương thế trên tay còn chưa hoàn toàn khôi phục liền tiếp phát động tiến công!

Khi Lam Diệu bất đắc dĩ lui về phía sau.

Nhìn xem biểu tình hiện tại của Tiểu Hắc, nào có chút thống khổ, tràn ngập hưng phấn.

Có lần nào không chiến đấu kiểu này?

Mỗi lần Tiểu Hắc đánh nhau với người khác.

Tuy rằng chỉ có thể hạn chế trong thời gian một hai hơi thở nhưng đã đủ để Tiểu Hắc điên cuồng công kích Lam Diệu!

Hoàn toàn là phương pháp chiến đấu không muốn sống!

Thương địch tám trăm, tự tổn một ngàn!

Nhưng đấu pháp này cũng chỉ có Tiểu Hắc mới có thể làm được...

Dưới sự tấn công điên cuồng, Lam Diệu nhất thời bị ngăn chặn.

Phong Diệp nhìn chằm chằm, không có lộ ra biểu tình rung động như những người khác, ngược lại nhiệt huyết sôi trào!

"Loại huyết mạch chi lực này vốn phù hợp với kẻ cuồng chiến như Tiểu Hắc, sau khi trở về nhất định phải đánh một trận nữa!"

Tuy rằng nàng không thể chiến đấu bằng phương thức của Tiểu Hắc nhưng cũng không trở ngại khẩu vị của nàng!

Còn đám người Mục Phù Sinh bên cạnh thì thấy nhưng không thể trách.

Chỉ thấy nắm tay khôi phục như lúc ban đầu của Tiểu Hắc hóa quyền thành chưởng, khi lưỡi phủ chém vào lòng bàn tay, hắn tùy ý để máu tươi rơi xuống, khép bàn tay lại nắm song phủ trong lòng bàn tay.

Trong lòng hắn cả kinh vội vàng vung song phủ trong tay bổ về phía bên cạnh.

Nhưng đúng lúc Lam Diệu dời mắt đến người Tiểu Hắc thì bóng dáng Tiểu Hắc lại biến mất!

Nhìn thấy cảnh này lòng Lam Diệu khẽ run lên, nghĩ thầm một kích tiếp theo nhất định phải đánh bại Tiểu Hắc!

Lam Diệu len lén liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử, chỉ thấy sắc mặt Ngũ hoàng tử cực kỳ âm trầm.

Dù sao cảnh giới hai bên chênh lệch lớn như vậy.

Huyết mạch đối phương đang sôi trào, cùng với mỗi một lần vết thương khôi phục khí thế lại thịnh hơn, còn có ma khí ngập trời.

Kích trước mạnh hơn kích sau vài phần, lại không biết mệt mỏi!

Lam Diệu cắn răng một cái, song phủ bắt đầu lóng lánh huyền quang.

Một cỗ khí thế giống như muốn bổ thiên bổi địa từ song phủ của Lam Diệu.

Cảm nhận được cỗ khí tức này, ngay cả Phong Diệp cũng nhướng mày.

Một phủ này, cho dù nàng không sử dụng toàn lực cũng sẽ bị thương.

Tiểu Hắc nhíu mày thò tay ra, một hư ảnh màu đen hiện lên sau lưng.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Ngũ hoàng tử truyền đến:

"Được rồi Lam Diệu, ngươi lui ra đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận