Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 909 - Tiên Duyên Thông Thiên Sơn

. . . .

???

Mặt cốc chủ như có đầy dấu chấm hỏi.

Không. . . . . . Không có hứng thú sao?

Hơn nữa xem bộ dạng này là không hề có một chút do dự, ngược lại như sợ bị hiểu lầm ý, hận không thể trực tiếp từ chối.

Huống hồ, không phả chuyện này có lợi đối với những đệ tử đó sao?

Một cơ hội rèn luyện rất tốt nha.

Hơn nữa. . . . . .

Lục Trường Sinh nghe xong trợn mắt.

Không khó tưởng tượng, đến lúc đó sẽ có vô số người không phục người tới khiêu chiến.

Trong tình huống bình thường, loại danh ngạch tiến vào địa phương kia cực kỳ khan hiếm, quý giá.

Chẳng phải sẽ trở thành bia ngắm hấp dẫn hỏa lực sao?

"Nhưng mà Tiên Đế bệ hạ đã trực tiếp đưa danh ngạch cho các đệ tử của ngươi!"

Có lẽ cốc chủ sợ Lục Trường Sinh từ chối lần nữa, lại giải thích.

Cốc chủ hỏi:

Quá phiền toái!

Nói tới đây, cốc chủ cười thầm trong lòng, thế này chắc là sẽ động tâm đi?

"Lục tiền bối, danh ngạch tiến vào nơi đó có hạn chế, ngay cả Phần Viêm cốc chúng ta cũng chỉ có hai danh ngạch mà thôi, các thế lực nhị lưu và thế lực tam lưu cần phải thông qua tiến hành khiêu chiến mới có thể nhận được danh ngạch."

Dựa theo lời cốc chủ, bọn họ bỗng nhiên có được nhiều danh ngạch, chẳng khác nào đi cửa sau.

"Có tiên duyên chúc phúc, vô luận là hấp thụ tiên khí hay lĩnh ngộ đạo tắc đều được tăng phúc, quan trọng hơn nữa, nếu có thể cô đọng ra ấn ký tiên duyên, có thể tăng cường khí vận, bất quá. . . . . ."

Lại là tên tiểu tử Tiên Đế . . . . .

Bất quá?

Thấy Lục Trường Sinh không có lập tức trả lời.

"Tiến vào Tiên Duyên Thông Thiên Sơn, chỉ cần có thể lên đến đỉnh, tắm gội Tiên Duyên Thiên Trì liền có thể được tiên duyên chúc phúc."

Gia tăng khí vận, sau đó còn vai trò quan trọng, hơn nữa những ghi chép liên quan cũng đã bị hủy.

Tốt, rất là tốt!

Huống hồ phong ấn ở thông đạo Tiên giới cũng chỉ có thể kéo dài thêm thời gian ba năm nữa.

"Sách cổ ghi chép lại, người co động được đến ấn ký tiên duyên còn có vai trò nào đó quan trọng hơn, nhưng phần ghi chép tiếp theo và những gì liên quan đều đã bị hủy diệt.

Tuy rằng có khả năng lúc sau không cách nào ngăn trở các đệ tử tiến lên.

Cốc chủ ngưng trọng nói:

Tuy rằng vẫn cẩn thận như cũ nhưng cũng sẽ bắt đầu suy nghĩ tới chuyện có nằm trong phạm vi khống chế của mình không.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tính cách cẩn thận của Lục Trường Sinh cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến.

Nhưng tuyệt đối cũng sẽ không gật đầu đồng ý.

E là cũng chỉ có tồn tại như Tiên Đế mới có thể biết một chút."

Trong khoảng thời gian này cần phải làm cho bọn họ nhanh chóng trưởng thành.

Nếu là trước đây.

Lục Trường Sinh tuyệt đối sẽ không có ý tưởng này.

Buff chồng buff!

Có thể gia tăng cái loại khí vận hư vô mờ mịt này là một cơ hội hiếm có.

Lục Trường Sinh không khỏi gãi gãi đầu, khẽ thở dài, nếu thật sự là như vậy thì phải cho mấy đồ đệ đi thôi.

Đây không phải là kiểu nhiệm vụ của vai chính sao?

Lục Trường Sinh gật đầu nói:

"Ta đi hỏi bọn họ trước, bất quá hẳn là bọn họ cũng sẽ không từ chối."

Cốc chủ Phần Viêm cốc nghe lời này mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong lòng cũng có chút buồn bực.

Chuyện tốt này rơi vào trên thân người khác e là mừng vui không hết.

Nhưng vị Lục tiền bối trước mắt căn bản không có để trong lòng, hơn nữa ban đầu còn trực tiếp từ chối!

Phải biết rằng đây chính là danh ngạch mà Tiên Đế bệ hạ tự mình đưa cho bọn họ.

Ý nghĩa như thế nào?

Có thể nói là Tiên Đế bệ hạ hy vọng bọn họ tham gia.

Đại đa số không có khiêu chiến thành công.

Đương nhiên.

Trong thời gian ba ngày này, người có được danh ngạch tiến vào Thông Thiên Sơn đều sẽ bị khiêu chiến một lần.

Tiên Duyên Thông Thiên Sơn sẽ mở ra vào ba ngày sau.

Mọi người gật đầu. . . . . . .

"Có thể đi những vẫn là câu nói cũ, đừng trêu chọc thị phi khắp nơi, hiểu rõ chưa?"

Phương Khung cũng có cơ hội thử sát trận mà mình mới luyện thành.

"Dựa theo cách làm trước giờ của ngươi, không phải ngươi nên nói chuyện này quá nguy hiểm, sẽ liên lụy nhân quả lớn, không muốn cho bọn họ đi."

Hoàng Thiên ôm ngực, dựa vào vào tường hỏi.

Nghe Hoàng Thiên nói.

Mấy người Diệp Thu Bạch cùng với Liễu Tự Như đều gật gật đầu.

Còn Phương Khung thì sửng sốt, dù sao hắn còn không chưa có hiểu rõ tính cách của sư tôn mình.

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt, buông tay nói:

"Dù ta nói không cho các ngươi đi, các ngươi sẽ không đi sao?

Loại chuyện này rất hợp khẩu vị của các ngươi đi?"

Dù sao cũng một một cơ hội rèn luyện khó có được, cũng có thể tăng thêm kiến thức, xem xem sự cường đại của người Tiên giới.

Đám người Diệp Thu Bạch tự nhiên cũng tỏ vẻ nguyện ý đi.

Lúc sau, Lục Trường Sinh báo chuyện này cho đám người Diệp Thu Bạch.

Ít nhất mặt ngoài thượng là không có. . . . . . .

Dù sao khắp Tiên giới cũng không có người nào dám phản kháng ý Tiên Đế.

Ngay cả biết ý của Tiên Đế mà còn phản ứng bình đạm như thế, đến tột cùng là tồn tại cấp độ nào?

Có thể tiến vào nhất lưu thế lực, hơn nữa còn có được danh ngạch, không có ai mà không phải là hạng thiên phú siêu tuyệt.

Huống hồ có thế lực nội tình hùng hậu chống đỡ, sao có thể dễ dàng bị thiên kiêu các thế lực nhị lưu tam lưu đánh bại kia chứ?

Đương nhiên cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Có hai người chưa biết tên tuổi ngang trời xuất thế, đoạt được danh ngạch.

Trong đó có một người là thiên kiêu thế lực nhị lưu chưa từng xuất hiện, Vệ Triệu Vân.

Còn một người khác lại là nhi tử của thành chủ Hạc Thành, Hạc Viễn.

Khi Phương Khung vô tình nghe thấy cái này, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Hơi thở trận pháp không chịu khống chế trào ra, làn da có ngân quang lập loè!

Diệp Thu Bạch đã nhận ra dị trạng của Phương Khung, không khỏi hỏi:

"Làm sao vậy Phương sư đệ?"

"Hạc. . . . . . Viễn." Phương Khung cúi đầu, cắn răng nặn ra hai chữ.

Sát ý tràn ngập trong ánh mắt Phương Khung.

"Không có việc gì. . . . . ."

Bất quá trước ánh mắt lo lắng của mấy người Diệp Thu Bạch, hay mạnh mẽ áp chế cỗ sát ý này, lắc lắc đầu.

Không phải không tín nhiệm các sư huynh sư tỷ.

Mà Phương Khung đã hạ quyết tâm, chuyện này cần phải do hắn tới giải quyết!

Thấy thế, Diệp Thu Bạch cũng không có hỏi nữa mà gật đầu nói:

"Đã như vậy thì ta đây cũng không hỏi."

"Bất quá. . . . . ."

Vừa chuyển giọng, Diệp Thu Bạch nhắc nhở:

"Nếu có chuyện gì khó có thể giải quyết, nhớ rõ thương lượng với chúng ta, rốt cuộc ngươi đã là một phần tử của Thảo Đường, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của chúng ta."

Phương Khung nghe vậy, âm thầm cảm kích gật đầu. . . . . . .

Cùng thời gian, chuyện đám người Diệp Thu Bạch có được danh ngạch cũng dần dần truyền ra ngoài.

Điều này cũng làm vô số người cảm thấy kinh dị.

Vì sao những người này có thể đồng thời được nhiều danh ngạch?

Hơn nữa những người này cũng không có bất kỳ danh khí nào.

Làm như thế nào mà có danh ngạch?

Không nghĩ nhiều như vậy.

Rất nhiều người không có được danh ngạch cũng hướng tới Phần Viêm cốc.

Đồng thời người có được danh ngạch bị người khác khiêu chiến thì không có cách nào từ chối.

Trừ phi cảnh giới cao hơn đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận