Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1115 - Thí Thần Thương

. . . .

"Một mình hắn có thể làm được không?"

Tống Kiêu nhìn bình chướng hoàn toàn ngăn cách, nhíu mày hỏi.

Tưởng Thanh Loan cười lạnh một tiếng.

"Được không? Hắn đường đường là cường giả Thần Chủ cảnh làm sao mà không được.

Nhưng Tưởng Thanh Loan cũng không nói ra.

Nếu Mục Phù Sinh đề xuất một mình đi giải quyết, hơn nữa còn ngăn cách người ngoài quan sát tình huống bên trong, không muốn cho bọn họ nhìn thấy.

Ngoại trừ phòng ngừa những người khác đi ngang trùng hợp nhìn thấy thì phỏng chừng là đề phòng Tống Kiêu.

Tống Kiêu nhún vai không để ý tới nữa, nhưng trong lòng lại có chút tò mò... Rốt cuộc Mục Phù Sinh đã đạt tới cảnh giới nào?

Lần chiến đấu trước, Tống Kiêu cũng có lý do tin tưởng đối phương không phóng ra át chủ bài cuối cùng.

Điều này cũng làm cho Tống Kiêu kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Phải biết rằng, đối phương cũng không phải là nhỏ bé gì. Chính là nhân vật thiên kiêu trong thế lực cấp Thần Chủ!

Đám người Diệp Thu Bạch, Hồng Anh cũng thả lỏng, thậm chí chưa từng đưa mắt nhìn về phía bình chướng kia!

Bạch Công Tuấn cùng Thân Sùng Nguyên sắc mặt khó coi nhìn lướt qua bình phong.

Tuy rằng trải qua trận chiến, Tống Kiêu nhận ra sự cường đại của Mục Phù Sinh.

Ít nhất trong trận chiến với Thân Sùng Nguyên, Tống Kiêu cho là như vậy. ...

Giống như căn bản không thèm để ý.

Nhưng chung quy không có nhìn thấy thủ đoạn của Mục Phù Sinh, tự nhiên cũng không cách nào xác định Mục Phù Sinh đã đạt tới cảnh giới nào.

Mới có thể làm cho loại người cẩn thận đến cực điểm như hắn dám đi lấy một địch hai?

"Ngươi muốn lấy một địch hai?"

Chẳng lẽ bọn họ tin tưởng Mục Phù Sinh như vậy?

Thân Sùng Nguyên nhíu mày, nắm chặt trường thương trong tay trầm giọng nói:

Trong bình phong.

Ở trên bình phong kia, có từng tấm phù triện rạng rỡ sinh huy. Những phù triện này có khí tức nối liền với nhau, tạo thành lá chắn này.

Con ngươi như rắn nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, âm hiểm nói:

Bạch Công Tuấn ôm bụng cười to, tiếng cười âm nhu làm Mục Phù Sinh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Mục Phù Sinh cũng nở nụ cười.

"Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?"

Lôi đình này hắn lấy từ chỗ Lôi Phạt Thần Đế.

"Xem bộ dạng là ngươi muốn chúng ta lưu lại nơi này đi?"

"Trực giác của ngươi rất chuẩn!"

Khí tức cũng liên tục tăng lên trước ánh mắt kinh hãi của hai người Bạch Công Tuấn!

Lôi đình bắt đầu chớp động, từng tia nho nhỏ quấn quanh thân thể Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh hỏi ngược lại.

"Ngươi cười cái gì?"

Bạch Công Tuấn trầm mặt hỏi.

Mục Phù Sinh cười mở tay ra, từng đạo lôi đình bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Ngươi đã thấy qua thực lực của hai người chúng ta, cho dù cường giả Thần Hoàng cảnh hậu kỳ cũng không nhất định có thể giữ chúng ta lại."

Nghe vậy, Thân Sùng Nguyên ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Chẳng lẽ ngươi là cường giả Thần Chủ cảnh?"

"Một mình ngươi có thể làm cái gì?"

Vừa dứt lời là một tiếng nổ vang rền.

Bỗng có mây đen xuất hiện trên bầu trời.

Trong mây là lôi đình cuồng khiếu.

Ầm ầm!

Từng tia chớp đánh xuống, không gian hóa thành hư vô!

Nhìn Mục Phù Sinh giống như lôi thần hàng thế, quanh thân có lôi đình vờn quanh.

Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn trừng to mắt, đồng tử co rút lại!

Miệng không khép được.

Thân thể cả hai đang khẽ run rẩy.

"Thân Sùng Nguyên, ngươi muốn phản bội tông môn sao?!"

Bạch Công Tuấn biến sắc, lập tức quát:

"Là vì mở một cái hộp nào đó."

Thân Sùng Nguyên thở dài nói:

Sắc mặt Bạch Công Tuấn trở nên khó coi, ngậm miệng không nói.

"Các ngươi bắt Tiểu Hắc sư huynh để làm gì?"

Mục Phù Sinh cười nói:

"Dựa theo tính cách của ta, nếu để lộ thực lực thì ta tuyệt đối sẽ giải quyết các ngươi trước."

"Nhưng vận khí của các ngươi không tệ."

Thân Sùng Nguyên tiếp lời: "Ngươi muốn hỏi gì?"

"Đúng là có một người thông minh."

Mục Phù Sinh dùng ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Thân Sùng Nguyên.

Thân Sùng Nguyên bất đắc dĩ cười khổ:

"Trước mặt cường giả Thần Chủ cảnh đương nhiên không cần phản kháng. Cho nên ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi."

Mục Phù Sinh mở miệng hỏi:

Hắn dám khẳng định tất cả các thế lực cấp Thần Chủ đều không có yêu nghiệt như tên này!

"Cảm giác áp bách này, Thần Chủ cảnh... Tuổi này mà đã đạt tới Thần Chủ cảnh, ngươi đến tột cùng là người phương nào?"

Sắc mặt Thân Sùng Nguyên cực kỳ khó coi:

Bạch Công Tuấn chỉ tay vào Mục Phù Sinh, nói không nên lời.

"Cỗ... cỗ khí tức này..."

Giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp.

Mục Phù Sinh giơ ngón tay, lập tức có một đạo lôi đình hóa thành lưỡi dao sắc bén xẹt qua cánh tay phải của Bạch Công Tuấn.

Nhất thời cánh tay phải trực tiếp rơi xuống!

"Còn dám xen mồm ta sẽ cho ngươi thần hồn câu diệt."

Bạch Công Tuấn ôm cánh tay ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mục Phù Sinh, thân thể không khỏi run lên.

Cảm giác sợ hãi đến từ linh hồn sinh ra...

Bất chợt Thân Sùng Nguyên vung ra một quyển trục!

Quyển trục trải ra, một thanh thần thương xuất hiện.

Thần thương tản ra từng luồng khí tức hủy diệt.

Từng sợi xích màu vàng quấn quanh cán thương, mũi thương lại có những đường vân nhỏ.

Khi thần thương vắt ngang không gian, không gian chi lực bị rút cạn.

Lôi đình bổ xuống nháy mắt chạm vào thần thương trực tiếp bị chôn vùi!

"Mục Phù Sinh à Mục Phù Sinh, ngươi thật cho rằng ta sẽ phản bội tông môn sao?"

"Ta đã nói rồi, ngươi cũng quá xem thường người của thế lực cấp Thần Chủ đi!"

Thân Sùng Nguyên nói ra là để kéo dài thời gian dùng quyển trục.

Hắn cũng không có nói dối, dù sao nói dối rất dễ bị phát hiện.

Bạch Công Tuấn cũng mừng rỡ:

"Hoang Chủ đưa Thí Thần Thương cho ngươi?"

Thân Sùng Nguyên cười lạnh một tiếng:

"Đây chỉ là phục chế phẩm Thí Thần Thương nhưng dùng để giết một tên Thần Chủ Cảnh sơ kỳ vẫn dư dả."

Mặc dù chỉ là phục chế phẩm nhưng cũng là vật mà Bát Hoang Thần Tông tiêu hao vô số tài nguyên chế tạo ra.

Mục Phù Sinh thấy một màn như vậy lại nở nụ cười.

"Vốn không có ý định dùng thủ đoạn bình thường để cho các ngươi nói ra."

Trong lòng bàn tay Mục Phù Sinh có thêm tám cây cột sắc nhọn.

"Cũng chỉ muốn nhìn xem các ngươi cùng còn có át chủ bài hay không mà thôi."

Thân Sùng Nguyên nhíu mày:

"Mạnh miệng liên thiên! Trước Thí Thần Thương ngươi làm sao còn đường sống?"

Khóe miệng Mục Phù Sinh khẽ nhếch lên.

"Một người chỉ thích hợp để thẩm vấn khi hoàn toàn tuyệt vọng, đồng thời cũng sẽ không thể nói dối nữa."

Muốn cho các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng thì phương thức tốt nhất chính là cho các ngươi vận dụng toàn bộ át chủ bài, sau đó tất cả đều bị ta chống đỡ hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận