Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 314 - Diệp Thu Bạch ra tay

Thạch Sinh và một tên Hư Thần cảnh Khang gia quyết đấu, không có gì bất ngờ xảy ra.

Thạch Sinh bổ một rìu liền khiến đối phương bay khỏi đài luận võ.

Như vậy thì Khang gia và Lý gia chỉ còn lại hai người.

Tiểu Hắc cùng Diệp Thu Bạch cũng lên sân khấu một lần.

Tới lúc cuối cùng.

Cũng không biết là do thời vận của Khang gia và Lý gia dạo này không tốt hay do gì khác mà toàn bộ người tham dự đều bị phủ Thành chủ cùng Diệp Thu Bạch đá ra khỏi cục.

Bởi vậy cũng xác định tổ người thắng.

Có Trịnh Hạo Miểu đại biểu ba người phủ Thành chủ.

Sáu người tổ thất bại sáu người đều là cười khổ lắc đầu.

Thấy không có người đáp lại.

Tổ thắng đã có.

Lên đài để bị ngược thêm một lần nữa?

Nhưng có thể xác định cảnh giới cũng ở vào Bán Đế cảnh.

Trịnh Vĩnh Kỳ cùng một nam tử phủ Thành chủ không nói gì, hiển nhiên cũng không cần.

Trịnh Vĩnh Kỳ cũng ra tay một lần, nhưng cũng một kích hạ gục.

Trịnh Vĩnh An không cảm thấy bất ngờ, hắn nhìn về phía tổ thắng rồi nói: "Sáu người các ngươi có cần nghỉ ngơi hay không?"

Hiện giờ.

Không nhìn ra sâu cạn như thế nào.

Bọn họ họ khiêu chiến như thế nào?

Sáu người bọn họ trải qua chiến đấu cũng không có tiêu hao quá nhiều linh khí.

Trịnh Vĩnh An lại lên tiếng: "Tổ thất bại có thể chọn lựa một người trong tổ thắng để tiến hành khiêu chiến, khiêu chiến thành công sẽ được thay vào."

Trên cơ bản đều dùng một chiêu giải quyết đối thủ.

Trịnh Hạo Miểu lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

Ba người Diệp Thu Bạch đồng dạng lắc đầu.

"Ừ, Trịnh Hạo Miểu cùng Trịnh Vĩnh Kỳ vốn chính là thiên tài, giữa thiên tài với nhau thì sự chênh lệch về cảnh giới lại lớn hơn nữa, nào có dễ dàng vượt qua?"

"Đúng vậy, hơn nữa có thể đánh chết cường giả Bán Đế có tư cách đánh sâu vào Đế cảnh."

Sắc mặt Dương Tề cũng trở nên nghiêm trọng, nói: "Diệp huynh, thực lực của Trịnh Hạo Miểu và Trịnh Vĩnh Kỳ mạnh hơn mấy người như Lý Vận không ít, các ngươi cần phải cẩn thận."

Đến tột cùng là ai sẽ đạt được danh ngạch.

Hắn luôn cảm thấy thực lực của Trịnh Vĩnh Kỳ có chút cổ quái . . . .

Dong Binh công hội cùng với những người quan chiến khác cũng đang thảo luận.

Tiểu Hắc lên tiếng: "Giao cho ta là được."

Thạch Sinh cũng phát hiện điểm này, nói: "Phải cẩn thận Trịnh Vĩnh Kỳ."

Hình như đang áp chế gì đó?

"Tuy rằng ba người Thảo Đường Dong binh đoàn có cảnh giới thấp hơn nhưng bọn họ đều có năng lực chiến đấu vượt cấp."

"Dù sao bọn họ cũng là thiên tài được thế lực nhất lưu bên trong thu làm đệ tử thân truyền."

Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu.

Hắn đã mò được đôi chút về thực lực của Trịnh Hạo Miểu, người duy nhất mà hắn chưa nhìn thấu là Trịnh Vĩnh Kỳ kia.

"Nhưng các ngươi cũng đừng quên ba người Trịnh Hạo Miểu cũng là cường giả Bán Đế có thể đánh sâu vào Đế cảnh, huống hồ thực lực và thiên phú của bọn họ đều vượt xa Lý Vận."

Nhưng Thảo Đường Dong binh đoàn ít nhất cũng có thể đạt được một cái danh ngạch, đã rất không tồi.

Chẳng qua mọi người đều nghiêng về hướng ba người phủ Thành chủ.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán xôn xao.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Ngươi nắm chắc sao?"

Trong mắt Tiểu Hắc ánh lên sự bệ nghễ.

Có lẽ chính hắn cũng không có phát hiện được sự biến hóa này.

Từ sau khi tìm được một phần mảnh vỡ ký ức, tính cách Tiểu Hắc tính càng thêm cuồng ngạo, kinh miệt địch nhân . . . .

Lúc này Trịnh Vĩnh An nói: "Tổ thắng có thể tự mình lựa chọn đối thủ."

Đúng lúc này.

Một trong ba người bên phủ Thành chủ đứng dậy, chỉ tay về phía Diệp Thu Bạch.

Người này có cảnh giới Bán Đế.

Diệp Thu Bạch rút kiếm bay lên đài luận võ.

Kiếm ý bao bây toàn bộ đài luận võ.

Một cỗ kiếm ý ngập trời phóng lên cao.

Lấy Diệp Thu Bạch làm trung tâm.

Đúng lúc này.

"Thật ra ta cũng muốn nhìn xem hắn cường đại đến mức nào mà có thể để phụ thân nói chúng ta phải chú ý một chút."

"Hắn chính là tên kiếm tu trong nhóm ba người kia đi?"

Thực lực của người này tương đương với Lý Vận cho nên hắn muốn đạt được một cái danh ngạch, tự nhiên sẽ chọn Diệp Thu Bạch.

Nhưng hiển nhiên phủ Thành chủ cũng không có nắm bắt tin tức nhanh nhạy.

Cũng không biết Diệp Thu Bạch đã một mình đánh chết một tên cường giả Bán Đế.

Chỉ thấy ma tử đối diện Diệp Thu Bạch lấy ra một cây trường côn, chỉ hướng về phía Diệp Thu Bạch, nói: "Chuẩn bị tốt rồi?"

Diệp Thu Bạch cầm Ám Ma kiếm trong tay, không nói gì cả nhưng lại biểu lộ thái độ.

Lúc này nam tử trường côn bộc phát hơi thở Bán Đế cảnh!

Hắn phóng thẳng về phía Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch cũng không có ra tay.

Trịnh Hạo Miểu và Trịnh Vĩnh Kỳ đứng chung một chỗ, ôm ngực quan chiến.

Tiểu Hắc ở Vân Khởi trong thành lấy thực thực nghiền ép Lý Vận rồi đánh chết.

Không cần nói cũng biết thực lực và thiên phú thế nào.

Thạch Sinh tu luyện tinh thần lực đã thất truyền vô số năm.

Muốn bắt được cả ba cái danh ngạch thì chắc chắn bọn họ phải lựa chọn người trông yếu nhất là Diệp Thu Bạch.

Rõ ràng thực lực của Trịnh Hạo Miểu và Trịnh Vĩnh Kỳ đều mạnh hơn người này.

Coi hắn là người yếu nhất sao?

Mọi người cảm nhận được cỗ kiếm ý này mà không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Quả nhiên đúng như trong lời đồn.

Diệp Thu Bạch là một tên Đại Kiếm Tông!

Trẻ tuổi như thế mà đã đạt tới cảnh giới Đại Kiếm Tông.

Chỉ còn một bước nữa sẽ trở thành Kiếm Thánh.

Thiên tài kiếm đạo thế này thật sự rất khủng bố!

Nam tử cầm trường côn cảm nhận được cỗ kiếm ý sắc nhọn này mang đến nguy cơ cho mình, cảm thấy bị uy hiếp.

Hắn không khỏi cẩn thận hơn.

Trường côn trong tay bỗng nhiên quất tới!

Bóng côn múa may đầy trời.

Đồng thời quất về phía đầu Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch giơ một ngón tay.

Ở bên trong kiếm vực, ngoại trừ kiếm ý còn có bốn loại ý cảnh quanh quẩn.

Tất cả cùng hóa thành một tòa kiếm trận công kích nam tử cầm trường côn.

Tứ Tuyệt kiếm trận!

Chính là thủ đoạn sát phạt của Tứ tuyệt Kiếm Thánh.

Từng bóng côn nhanh chóng tan biến trước công kích của Tứ Tuyệt kiếm trận.

Nam tử cầm trường côn trực tiếp chạy thoát khỏi Tứ Tuyệt kiếm trận, múa may trường côn đánh về phía Diệp Thu Bạch!

Diệp Thu Bạch lạnh nhạt cầm chặt Ám Ma kiếm mà chém!

Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ chín.

Ầm!

Trường kiếm và trường côn va chạm.

Từng luồng khí lãng tràn ra từ đài luận võ.

Trịnh Hạo Miểu kinh ngạc nói: "Với tu vi Hư Thần cảnh sơ kỳ mà có thể ngăn cản một côn toàn lực sao? Thật sự có chút môn đạo."

Nữ tử tử thanh lãnh bên cạnh, cũng chính là Trịnh Vĩnh Kỳ, nâng mí mắt nhìn kỹ.

Ngay cả nam tử cầm trường côn cũng giật mình.

Chênh lệch một cảnh giới thế mà có thể ngăn cản một côn của hắn.

Phải biết rằng hắn không hề nương tay chút nào.

Ngay sau đó cảm giác nguy hiểm lại bao trùm lấy nam tử cầm trường côn.

Chỉ thấy kiếm ý bên trong kiếm vực đã nhanh chóng hội tụ thành từng thanh trường kiếm to, kết hợp với Tứ Tuyệt kiếm trận bắn nhanh về phía hắn.

Nam tử cầm trường côn cắn răng, chỉ có thể vung vẩy trường côn trong tay, mạnh mẽ chấn Diệp Thu bạch lui ra.

Ngay sau đó không ngừng múa may trường côn chống đỡ từng thanh kiếm to.

Kiếm vực kết hợp với Tứ Tuyệt kiếm trận tự nhiên có uy lực bất phàm rồi.

Cùng lúc đó.

Diệp Thu Bạch cầm chặt Ám Ma kiếm, có một cỗ sinh chi ý tràn ra.

Sinh chi ý hội tụ trên thân Ám Ma kiếm.

Thái Sơ Kiếm Kinh, Bình sơn hà!

Vung kiếm chém ra!

Kiếm mang bắn về phía nam tử cầm trường côn!

Nam tử cầm trường côn đang ứng phó với Tứ Tuyệt Kiếm Trận biến sắc.

Hắn hét to, trường côn trong tay hóa thành một bóng côn to lớn quét ngang.

Đánh tan kiếm mang!

Diệp Thu Bạch hông hề ngừng lại một chút nào, thân hình hắn theo kiếm mang tan biến xuất hiện trước người nam tử cầm trường côn, ngón tay chỉ thẳng vào trán nam tử.

Thắng bại đã phân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận