Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 657 - Thành trì của linh hồn

. . . . . . . . .

Thần hồn cuồn cuộn không ngừng đánh sâu vào, hội tụ thành hồn hải tràn ngập cả phiến không gian này.

Thời gian nửa ngày trôi qua, từ miệng những cái khe không gian không gian vẫn không ngừng có thần hồn chi lực trào ra ngoài!

Cũng chính trong khoảnh khắc này, vô số thế lực phía sau nối tiếp hướng vào bên trong cái khe.

Tự nhiên mấy phương thế lực chiếm vị trí trước nhất đã sớm tiến vào trong đó. . . . . . .

Tuyệt Hồn thành.

Có lẽ không thể đủ dùng từ là một tòa thành trì để hình dung nó.

Nơi này càng giống như một đấu trường thú thật lớn do tường đá chọc trời phong ấn vậy quanh.

Chẳng lẽ phong ấn của Tuyệt Hồn thành dùng tinh thần chi lực làm cơ sở cấu trúc thành?

Vị trí trung tâm trong thành, có một trụ đá thật lớn, thông thiên quán địa!

Trên không thành trì không có nắng gắt, cũng không có ánh trăng, nhưng là lại có một ngân hà lộng lẫy bắc ngang qua.

Khắp nơi tràn ngập hơi thở hoang cổ.

Sau khi tiến vào bên trong cái khe.

Diệp Thu Bạch chậm rãi bước vào bên trong thành trì, thật cẩn thận điều tra chung quanh.

Mà đấu trường này chia thành từng thành trấn nhỏ.

Tinh thần chi lực từ trên không trung sái lạc xuống hội tụ vào trong trụ đá.

Chỉ thoáng một chốc mà Diệp Thu Bạch đã phát hiện một thân tiến đến bên ngoài một tòa thành trì.

Có lẽ có thể được gọi là một tiểu thế giới.

Phóng tầm mắt nhìn về phía trước là trong một tòa thành trì cổ xưa đứng lặng đó.

Có lẽ mỗi một bước đều tràn ngập nguy cơ sinh tử.

Từng luồng sáng bắt mắt giống như ánh sao chiếu rọi, Diệp Thu Bạch có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng phong ấn cực kỳ mãnh liệt tràn ngập bên trong ngân hà.

Đi bộ trên đường phố rách nát, chung quanh là nhà đổ vách tàn liên miên.

Dẫn tới quanh tòa thành trì tràn ngập lực lượng trấn áp làm người ta cảm thấy chấn động.

Dù sao cũng là một chỗ bí cảnh chưa biết nhiều.

Điều càng làm cho Diệp Thu Bạch cảm thấy khó hiểu hơn nữa chính là lực lượng thần hồn tựa hồ ngừng du dãng, bắt đầu khóa chặt lấy hắn kể từ khi hắn bước chân vào bên trong tòa thành.

Điều này khiến cho Diệp Thu Bạch không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Lực lượng thần hồn du dãng chung quanh hắn thế mà đều là từng hồn phách.

Nhưng mà Diệp Thu Bạch lại không cảm ứng được sinh cơ tồn tại bên trong tòa thành trì rách nát, hoang vắng này.

"Người từ ngoài đến?"

Hết thảy cảnh tượng đều đại biểu cho nơi này đã từng có người ở, sinh hoạt.

"Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy có người từ ngoài đến."

Đây là linh hồn của một lão giả, hắn nở nụ cười có vài phần hiền từ.

Trước người Diệp Thu Bạch có một linh hồn chậm rãi bay nhè nhẹ tới.

Ngược lại có chỉ là hơi thở thần hồn cuồn cuộn thần bí không ngừng lan tràn.

Hồn phách có dạng hình người.

Có đầu và có nửa thân trên nhưng duy nửa thân dưới lại giống như từng sợi mây khói khiến cho bọn họ phiêu phù ở giữa không trung.

Linh hồn thể?

Nếu không có sinh cơ thì lực lượng thần hồn đến từ nơi nào chứ?

Hơi thở mà thần hồn sưu tầm được lại làm hắn cảm giác có chút sởn tóc gáy.

Diệp Thu Bạch phóng thích lực lượng thần hồn của mình cảm ứng hoàn cảnh chung quanh một vòng.

Phản ứng bản năng.

Diệp Thu Bạch không khỏi hỏi:

"Nơi này là tình huống như thế nào?"

"Như ngươi chứng kiến."

Tuy rằng lão giả vẫn mang nụ cười nhưng bên trong nụ cười lại có chút thê lương.

"Nơi này vốn chính là một tòa thành trì nhân tộc, nhưng người từ ngoài đến xâm lấn, không chỉ có tàn sát cả tòa thành trì, còn cầm tù linh hồn chúng ta, vĩnh viễn vây ở trong tòa thành trì này, không cách nào tử vong, cũng không cách nào tiến vào bên trong luân hồi."

Người từ ngoài đến xâm lấn sao?

Bị trấn áp ở bên trong tòa thành trì này?

Diệp Thu Bạch không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cột đá ở trung tâm thành trì.

Thấy thế, lão giả cũng nhìn theo ánh mắt Diệp Thu Bạch, cười khổ nói:

Giương mắt nhìn lên, cột đá thật lớn cột đã che khuất phần lớn áng sao chiếu xuống nên khu vực này khá âm u.

Tới phía dưới cột đá, trùng hợp đến ngay chỗ hơi âm u.

Nhưng mà tên lão giả trước người lại không có chút phản ứng nào.

Diệp Thu Bạch có thể cảm nhận được thức hải của mình đang không ngừng run rẩy. . . . . .

Càng tới gần cột đá, lực lượng phong ấn càng thêm mãnh liệt.

Nhưng đi đến cột đá lại phải tốn thời gian một nén nhang.

Bên trong ấn ký có một sợi kiếm ý!

"Đây là manh mối của truyền thừa."

Diệp Thu Bạch nhìn lão giả, yên lặng một lát rồi mới gật đầu nói:

"Có thể, nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết nên phá giải phong ấn như thế nào?"

Lão giả hơi mừng rỡ, vội vàng nói.

"Ngươi theo ta."

Dứt lời liền nhanh chóng bay về phía cột đá.

Diệp Thu Bạch theo sát sau đó.

Thành trì không quá lớn.

Lão giả lại duỗi tay một ngón tay ra, phóng xuất ra một đạo ấn ký linh hồn.

Có lẽ là sợ Diệp Thu Bạch không tin.

"Vậy được, trong tay lão hủ có một manh mối về truyền thừa, nếu như ngươi cởi bỏ phong ấn bên trên cột đá và giải thoát chúng ta, giúp chúng ta có thể luân hồi thì ta đây liền giao manh mối này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Thu Bạch nhíu mày, gật gật đầu.

Lão giả cười nói tiếp: "Nhưng mà những người từ bên ngoài đến như các ngươi, hẳn là đến tìm kiếm truyền thừa, cơ duyên đi?"

"Không sai, đó chính là đầu sỏ trấn áp chúng ta."

Phần cột đá phía trước Diệp Thu Bạch lại dán đầy từng phù triện!

Từng đạo phù triện nối tiếp với nhau hình thành trận pháp.

Linh hồn lão giả chỉ vào đám phù triện này mà nói:

"Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi phá hủy đám phù triện này là có thể cởi bỏ phong ấn, giải thoát chúng ta."

Diệp Thu Bạch hỏi:

"Nếu thực lực của ta không phá nổi thì phải làm sao bây giờ?"

Lão giả cười cười nói:

"Trải qua thời gian dài lâu nên lực lượng ẩn chứa bên trong phù triện đã sớm tiêu tán gần như không còn, chỉ là linh hồn thể lại không cách nào phá vỡ, chỉ có thực thể tiếp xúc mới có thể phá giải phong ấn."

Nghe vậy.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Ngay sau đó cất bước tiến về phía trước.

Mỗi một bước tới gần cột đá thì linh hồn lão giả đằng sau lại nhếch miệng, dần dần trện mặt lão treo một nụ cười tràn ngập tà dị!

Khoảnh khắc Diệp Thu Bạch vươn tay, hơi thở tản ra từ linh hồn lão giả cũng có sự biến hóa!

Khi bàn tay Diệp Thu Bạch chỉ còn cách phù triện một chút xíu nữa thôi, hắn đột nhiên ngừng lại.

Ngay sau đó quay đầu lại, nhìn về phía linh hồn lão giả, linh hồn lão giả gay lập tức chuyển biến sắc mặt, nở nụ cười hiền từ.

"Làm sao vậy?"

Diệp Thu Bạch đột nhiên cười nói:

"Có lẽ, khoảnh khắc ta xé mở phong ấn cũng chính là khoảnh khắc mà ngươi sẽ ra tay đối với ta đi?"

Lão giả giả ngây giả dại nói: "Ngươi đang nói cái gì?"

Trước ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của lão giả, Diệp Thu Bạch buông tay xoay người, nhàn nhạt cười nói:

"Nếu ngươi bị trấn áp trong tòa thành trì này nhiều năm như vậy, hơn nữa người từ ngoài đến trực tiếp chém giết tất cả các ngươi rồi, như vậy vì sao còn phải trấn áp các ngươi?

Chẳng lẽ các ngươi có thực lực thực lực ngập trời, hoặc có thể nói là không thể không trấn áp các ngươi?"

"Còn nữa, dù các ngươi vô duyên vô cớ bị giết hại thì làm sao lại biết chuyện truyền thừa mà bên ngoài lưu truyền chứ, trong tay lại còn có manh mối quan trọng."

Sự hiền từ trong mắt lão giả hoàn toàn tiêu tán, khóe miệng hạ xuống.

"Huống hồ vì sao ngươi lại lấy ra truyền thừa kiếm tu?

Rõ ràng ta không có toát ra kiếm ý nha, vậy mà ngươi cũng biết được, điều này đại biểu ngươi cũng không phải người bình thường, hoặc là linh hồn bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận