Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 682 - Tro cốt mới có thể hoàn toàn giữ bí mật

. . . . .

Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, ôm chim nhỏ đã uể oải vào trong ngực.

Ánh sáng xanh nhu hòa từ cánh tay Lục Trường Sinh truyền ra rơi vào trên thân chim nhỏ.

Lúc này mới làm dịu thương thế của nàng!

Chim nhỏ vốn đã rơi vào trạng thái hôn mê cảm nhận được một cỗ hơi thở ấm áp liền cố gắng mở mắt ra.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt, trong lòng cảm thấy an tâm.

Nếu hắn đã tới vậy thì không có vấn đề gì.

Vậy nên tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Hơn nữa cả bốn người đều không có cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.

Hồ tông chủ tiến lên trước một bước, chắp tay hỏi.

Sắc mặt bốn người Hồ tông chủ tràn đầy ngưng trọng nhìn về phía Lục Trường Sinh.

"Đạo hữu, ngươi từ đâu đến?"

"Các ngươi nha, không một tên nào có thể khiến ta bớt lo."

"Một địa phương mà các ngươi cũng không biết tới."

Buông xuống hết thảy cảnh giác, mượn dùng sinh chi đạo tắc của Lục Trường Sinh, bắt đầu toàn lực chữa thương.

Ánh mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh có sự e dè.

Giờ phút này, trên bầu trời.

Lục Trường Sinh cúi xuống nhìn chim nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

Nếu như không phải mắt thường thấy được tên nam tử áo trắng này, có lẽ bọn họ sẽ không thể phát hiện!

Bốn người đồng thời sửng sốt, ngay sau đó cười nhạo một tiếng.

Tên nam tử áo trắng xuất hiện bên cạnh Phượng hoàng kia chỉ trong nháy mắt?

"Chẳng lẽ đạo hữu xem thường ta, ta là tông chủ Thần Huy Tông, ở giới vực vĩ độ cao này không có địa phương mà bổn tọa không biết."

Lục Trường Sinh cười cười, trả lời:

Địa phương mà chúng ta cũng không biết sao?

"Hẳn là bọn họ hẳn đều hứng thú với huyết mạch Phượng hoàng tộc."

Lục Trường Sinh hỏi ngược lại:

"Theo lời trước đó các ngươi nói thì thế lực của các ngươi cũng không xem như là mạnh nhất đi?"

Con Phượng hoàng này chính là chúng ta phát hiện trước, cũng là chúng ta hao tốn nhiều công sức mới bắt được."

Bọn họ không giữ nổi con Phượng hoàng này.

"Nhưng mà đạo hữu không muốn giảng đạo nghĩa sao?

Thậm chí còn có thể thay đổi vận mệnh của một cái tông môn.

Bất kể là huyết mạch hay lông vũ, xương cốt đều là thiên tài địa bảo quý giá!

Phải biết rằng một con Phượng hoàng chính là thứ mà một thế lực cấp Thần Chủ đều phải đỏ mắt!

"Cách là bây giờ của đạo hữu sẽ khiến nhiều người tức giận đi?"

"Ta đây đưa tin tức đến cho mấy thế lực cấp Thần Chủ, với thực lực của các ngươi còn có thể giữ được Phượng hoàng này sao?"

Bốn người Hồ tông chủ nghe đến đây, sắc mặt đều trở nên âm trầm, cực kỳ khó coi!

Đúng thật là nếu như để thế lực cấp Thần Chủ biết được.

"A? Nhiều người tức giận hả? Nếu vậy thì ta sẽ lan truyền chuyện này cho các thế lực khác biết đi?"

Nếu không phải hiện tại không thể động đậy thì nàng đã muốn há mồm mổ chết hắn!

Khi nghe được lời Lục Trường Sinh nói.

Tuy rằng chim nhỏ đang chữa thương nhưng nàng vẫn có thể nghe được hai bên đối thoại.

"Ý của đạo hữu là muốn uy hiếp chúng ta rồi mạnh mẽ phân một chén canh sao?"

Lục Trường Sinh cười, lắc lắc đầu.

Lời kế tiếp khiến bốn người lệnh Hồ tông chủ bừng lửa giận!

"Cũng không phải, ý ta là ta sẽ mang Phượng hoàng này rời đi, sau đó còn giúp các ngươi giữ bí mật chuyện đã tiến đến nơi đây."

"Các ngươi xem xem có phải là một cọc giao dịch rất tốt hay không?"

"Ngươi. . . . . ."

Hồ tông chủ mặt âm trầm nói:

"Chẳng lẽ đang đùa chúng ta?"

"Thật sự không phải, ta chỉ đang trần thuật một sự thật."

Cùng lúc đó, Hồ tông chủ đột nhiên cúi đầu nhìn lỗ máu trên bàn tay.

Hơn nữa còn nhẹ nhàng khiến hắn bị thương.

Trong nhận thức của hắn, cũng chỉ có nhân vật cao tầng từ các thế lực cấp Thần Chủ mới có thể nhẹ nhàng phá giải công kích của mình như thế.

"Chẳng lẽ ngươi là đại nhân vật thuộc thế lực cấp Thần Chủ?"

Nhìn dáng vẻ đạm nhiên của Lục Trường Sinh, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự thể tin!

Chớp mắt tiếp theo, Hồ tông chủ che lỗ thủng trên bàn tay lại rồi vội vàng lui về phía sau.

Lục Trường Sinh cũng không có chết vì một chưởng của Hồ tông chủ hay bị trọng thương.

Ngược lại trước ánh mắt kinh hãi của Hồ tông chủ, Lục Trường Sinh vươn hai ngón tay.

Hai ngón tay khép chặt nâng cao qua đỉnh đầu liền chống đỡ một chưởng của Hồ tông chủ!

"Chuyện này. . . . . . Sao có thể?"

Lục Trường Sinh cũng sẽ không nói nhảm thêm.

Sau khi chống đỡ một chưởng của Hồ tông chủ.

Hai ngón tay bỗng nhiên phát lực!

Một đạo kiếm ý cực nhanh như lôi đình trực tiếp xỏ xuyên qua bàn tay Hồ tông chủ!

Thậm chí nhanh đến mức Hồ tông chủ cũng không kịp phản ứng!

Nhưng mà cảnh tượng cũng không giống như bốn người Hồ tông chủ dự kiến.

"Nếu ngươi tham lam như thế thì vĩnh viễn lưu lại nơi này đi!"

Ngay sau đó vỗ một chưởng hướng tới đỉnh đầu của Lục Trường Sinh.

Chỉ trong một cái chớp mắt Hồ tông chủ đã xuất hiện trước người Lục Trường Sinh!

Hồ tông chủ liền biến mất tại chỗ!

Vừa dứt lời.

Chỉ thấy kiếm ý bao trùm trên vết thương cực kỳ mãnh liệt, dù cho hắn toàn lực chống đỡ cũng không thể triệt tiêu.

Giống như dòi bò trong xương không ngừng ăn mòn bàn tay rồi tới cánh tay hắn!

Không!

Đây không phải kiếm ý, đây là kiếm chi đạo tắc!

Hơn nữa là đã tu luyện tới rồi cực hạn!

"Ngươi đến tột cùng là người phương nào!"

Hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua vị nào ở giới vực vĩ độ cao tu luyện kiếm chi đạo tắc đến mức tận cùng.

Lục Trường Sinh vẫn treo nụ cười bình thản trên mặt.

Chân hơi nhúc nhích xuất hiện trước mặt Hồ tông chủ.

Hai ngón tay chỉ thẳng vào vị trí giữa hai chân mày Hồ tông chủ.

"Thật ra dù không nói chuyện điều kiện gì đó thì ta cũng sẽ để các ngươi vĩnh viễn lưu lại nơi này."

"Rốt cuộc cũng không thể cho các ngươi lan truyền chuyện của ta ra ngoài nha. . . . . ."

Nghe vậy, Hồ tông chủ vừa định nói gì nhưng kiếm chi đạo tắc đã xỏ xuyên qua thức hải hắn rồi.

Thần hồn lập tức tiêu tán!

Ba người còn lại thấy một màn như vậy vô cùng hoảng sợ.

Bọn hắn ở địa vị cao đã lâu.

Ngoài thế lực cấp Thần Chủ cấp, không có bao nhiêu chuyện có thể khiến bọn họ cảm thấy uy hiếp.

Thế nhưng trong khoảng khắc này, thể xuất cả ba bắt đầu run rẩy!

Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn về phía ba người.

Nhìn đôi mắt bình đạm tĩnh lặng của Lục Trường Sinh.

Ba người biết nếu như đối phương không buông tha bọn họ, bọn họ có chạy trốn cũng không có bất kỳ tác dụng nào!

Nghĩ đến đây.

Một người liền nói:

"Tiền bối! Ngài yên tâm, ba người chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài!"

"Không sai! Chúng ta dùng Thiên Đạo mà thề!"

"Chỉ cần tiền bối buông tha chúng ta, tương lai chỉ cần tiền bối ra lệnh một tiếng chúng ta chắc chắn sẽ ra tay tương trợ!"

Lục Trường Sinh không có trả lời.

Sắc mặt bình đạm đưa ngón tay xẹt qua không gian.

Tức khắc trước ngực ba người đều xuất hiện một miệng máu thật sâu.

Sâu đến mức có thể thấy được lục phủ ngũ tạng bên trong.

Đều bị cắt thành hai nửa.

Đan điền, thần hồn, tự nhiên cũng không ngoại lệ. . . . . .

"Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. . . . . ."

"A, không đúng."

Lục Trường Sinh phất tay.

Thi thể bốn người bỗng nhiên bị liệt hỏa thiêu đốt thành tro tàn!

"Ừ, thế này mới có thể hoàn toàn giữ bí mật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận