Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1244 - Ma Thần mưu tính?

. . . .

Không đúng sao?

Mục Phù Sinh và Ninh Trần Tâm là hai người nhạy cảm với đại cục nhất,

Thường thì nhận định của bọn họ không sai.

Cho nên khi hai người nói ra ba chữ này, đám người Diệp Thu Bạch, bao gồm cả Hoàng Thiên cũng không khỏi đưa mắt sang.

"Các ngươi nhận ra điều gì?"

Diệp Thu Bạch hỏi.

Ninh Trần Tâm và Mục Phù Sinh liếc nhau, sau đó cau mày giải thích:

Nói không sai, với sự kiêu ngạo và tự phụ của Tà Ma Vực, bọn họ tuyệt đối không thể nhịn lâu như vậy.

Mục Phù Sinh sửng sốt: "Hoàng Thiên tỷ có manh mối, biết bắt đầu tra từ đâu sao?"

"Bất quá đã sáu ngày trôi qua... Còn không thấy có động tĩnh gì, chỉ sợ là có âm mưu."

"Có muốn ta đi điều tra hay không."

"Mà lần thứ ba vẫn thất bại, theo lý thì để ổn định sĩ khí trong quân, đồng thời biết Phàm nhân giới cùng Tiên giới tổn thất thảm trọng sẽ tăng tốc xuất binh tiến công lần thứ tư mới đúng."

Nghe vậy, đám người Diệp Thu Bạch không khỏi im lặng.

"Động tác của bên Tà Ma Vực không đúng lắm!"

Nhưng lại không nghĩ tới Hoàng Thiên lại lắc đầu, giọng điệu cực kỳ thoải mái nói:

Mục Phù Sinh gật đầu, nói tiếp:

"Dựa theo tình báo thì lần thứ ba đối phương tiến công cực kỳ hung mãnh, hiển nhiên không chấp nhận hai lần thất bại, có thể thấy được quân đội Tà Ma Vực cực kỳ tự phụ."

Hoàng Thiên hai tay ôm ngực, thản nhiên nói:

"Ta không ra tay đánh nhau, chỉ muốn dò xét, cho dù cường giả Thần Đế cảnh cũng không có khả năng ra tay."

Nghe hai người nói chuyện, đám người Diệp Thu Bạch Hồng Anh nhíu mày suy nghĩ.

Đột nhiên phía trên tường thành có tiếng Tiên Đế hô to:

"Không có manh mối thì chỉ cần đến cứ điểm của bọn họ nhìn xem là biết đối phương muốn làm gì mà."

Hoàng Thiên nói tiếp:

Nói xong liền xoay người ra khỏi doanh trướng.

Hoàng Thiên buông tay nói:

Ba lần tiến công trước, lần sau càng hung mãnh hơn, bất kể giá nào.

Đám người Diệp Thu Bạch liếc nhau, đều cảm thấy có chút khó hiểu.

Đương nhiên, Phàm nhân giới và Tiên giới vẫn tử thương nhiều hơn.

"Tà Ma Vực xâm phạm, phù triện sư và trận pháp sư lên tường thành, những người còn lại chuẩn bị ra tiền tuyến nghênh địch!"

Khi đẩy mạnh tới hai phần ba bình nguyên thì Tà Ma Vực chủ động lui binh.

Đánh suốt bảy ngày sáu đêm!

Một trận chiến cũng kéo dài ra.

Chẳng lẽ là mấy sư huynh đệ đa nghi rồi?

Nhưng lần này thì sao?

Bọn họ đánh trận một cách vô cùng bảo thủ.

Không chỉ tốc độ áp sát chậm chạp, hơn nữa còn đưa trọng tâm công kích nghiêng về Ma thuẫn quân, sau đó mượn công kích từ xa của tường kích thủ và cướp đoạt giả chậm rãi đẩy mạnh.

"Được rồi, xem ra tạm thời không cần điều tra."'

Lần tiến công này, Tà Ma Vực lại thay đổi hình thức tiến công.

Diệp Thu Bạch cười nói. . . .

"Chúng ta cũng đi thôi, có lẽ qua lần tiến công này có thể nhìn ra là có âm mưu hay không?"

Điều này làm cho đám người Tiên Đế cảm thấy cực kỳ hoang mang, tiên sinh thì khó hiểu.

Phía trên, ba vị Tiên Tổ cũng đã phát hiện manh mối, Tiên Tổ râu dài dẫn đầu hỏi:

"Tà Ma Vực các ngươi đang mưu đồ cái gì?"

Tà Chủ nhếch miệng cười lạnh nói:

"Mưu đồ? Bổn tọa cũng không biết các ngươi đang nói cái gì."

Trở lại tường thành, Mục Phù Sinh liền nói:

"Hình như đối phương đang trì hoãn."

Đám người Diệp Thu Bạch cũng nhìn ra, gật đầu.

"Sư tôn từng nói vào thời thượng cổ, Tà Ma Vực từng dùng qua một kế."

Nơi một đại điện tu kiến tạm thời, có một người thân thể ẩn trong áo đen, nhìn không ra hình dạng, ngay cả giọng nói cũng biến đổi, xuất hiện trước mặt Ma Thần và Tà Chủ.

Ở cứ điểm quân đội Tà Ma Vực.

Trong lúc người Ám vực tiến hành kiểm tra bên trong Phàm nhân giới.

Nếu không đối phương sẽ đề phòng, thanh trừ tất cả dấu vết.

Hơn nữa không thể đánh rắn động cỏ.

Sau đó liền nói ra suy đoán của mình cho Tiên Đế và tiên sinh nghe, Tiên Đế và tiên sinh cũng rất coi trọng điểm này, lập tức gọi Ám Chủ tới, để Ám Chủ nhắc nhở người có thể tín nhiệm tiến hành kiểm tra.

"Với thực lực của đối phương, căn bản không cần tốn nhiều công sức như vậy, công phá tường thành chỉ là chuyện sớm hay muộn."

Hơn nữa Liễu thúc cũng mang theo người Ám Vực tuần tra trong quân đội, cũng không phát hiện dị thường.

"Huống hồ muốn vượt qua tường thành đưa Quỷ thuật cấm quân tiến vào nhất định phải đi qua bình nguyên, mỗi một lần chiến dịch kết thúc trở về thành, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận kiểm tra, quyết không có khả năng thông qua trà trộn vào quân đội bên ta mà tiến vào."

Mục Phù Sinh gật đầu nói:

"Tiểu Hắc sư huynh nói rất đúng, bất quá đây cũng là chỗ khiến ta cảm thấy kỳ quái. Nếu không phải muốn mê hoặc xúi giục, vì sao phải kéo dài?"

Diệp Thu Bạch thân là kiếm tu, kiếm tâm thông minh, cũng ngửi thấy mùi không ổn.

Vì thế hắn liền nghiêm túc nói:

"Bất quá cuối cùng vẫn có khả năng này, phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cứ nói với Tiên Đế bệ hạ đi, để cho hắn kiểm tra một lần."

Mọi người gật đầu.

Tiểu Hắc buồn bực nói:

"Ý của sư muội là đối phương kéo dài thời gian, thực tế đã đưa Quỷ thuật cấm quân vào trong Phàm nhân giới chúng ta, muốn tan rã từ bên trong?"

Diệp Thu Bạch nhíu mày nói:

Mê hoặc lòng người?

"Quỷ thuật cấm quân của đối phương không chỉ am hiểu ảo cảnh trận pháp mà còn am hiểu mê hoặc lòng người."

Hồng Anh cau mày nói:

Chỉ thấy người áo đen không hề quỳ xuống, chỉ chắp tay hành lễ nói:

"Hai vị bệ hạ, hẳn là đối phương đã bắt đầu phát hiện, có muốn..."

Nói tới đây, người áo đưa tay qua cổ ra hiệu.

Tà Chủ lại nhếch miệng cười, nhìn Ma Thần bên cạnh nói:

"Không cần, để bọn họ tra, như vậy càng hợp với ý của Ma Thần hơn."

Ma Thần gật đầu, lãnh đạm nói:

"Quỷ Vương cứ dựa theo hành động lúc trước là được rồi, những chuyện khác không cần để ý."

Quỷ Vương áo đen khẽ giật giật.

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Nói xong thân thể vặn vẹo một trận rồi biến mất khỏi đại điện.

Thấy thế, Tà Chủ thu hồi nụ cười, nói:

"Thật sự xác định?"

Ma Thần gật đầu nói:

"Lúc trước ta mơ hồ cảm nhận được cỗ khí tức kia, hẳn là không sai được."

"Tìm được vị kia rồi, Tà Ma Vực chúng ta cũng sẽ nhất phi trùng thiên, có lẽ địa vị có thể trùng kích Thần giới cũng không nói chừng!"

Ma Thần liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:

"Hắn chính là người Ma giới ta, liên quan gì đến ngươi?"

Tà Chủ lại cười lớn đứng dậy, muốn vỗ vai Ma Thần lại bị hắn né tránh, ánh mắt có hàn quan léo lên rồi biến mất, lập tức nhếch miệng cười nói:

"Tà giới và Ma giới đã sớm không phân chia, cần gì tính toán rõ ràng như vậy?"

Ma Thần thản nhiên nói: "Có một số việc, vẫn phải rõ ràng."

"Vậy chờ ngươi tìm được rồi nói sau!". . .

Trải qua điều tra, trong quân cũng không có chuyện kỳ quặc hay người nào khả nghi.

Mục Phù Sinh nhìn về phía Ám chủ, hỏi:

"Vậy âm Dương Thần Chủ và Hoang Chủ thì sao?"

Ám chủ nhìn Liễu Tự Như, Liễu Tự Như lắc đầu nói:

"Đương nhiên đã kiểm tra, nhưng cũng không phát hiện gì khác thường."

Có vẻ bình tĩnh dị thường.

Lúc nói tới đây, Ninh Trần lập tức nói:

"Liễu thúc nói đối phương bình tĩnh dị thường sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận