Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 811 - Thanh kiếm hư ảo

. . . .

Chỗ đảo nhỏ có truyền thừa của Kiếm Thần cũng không có núi non trùng điệp.

Cũng không có rừng rậm trải rộng.

Cả tòa đảo nhỏ cực kỳ bóng loáng, giống như được tạc ra vậy, không có bất kỳ hố trũng hay bóng cây ngọn cỏ nào.

Trông giống như mặt kính.

Vật bài trí duy nhất trên đảo nhỏ nằm ở trung tâm.

Đông nam tây bắc bốn hướng đều có một cây cột đá.

Tới gần liền phát hiện trên cột đá có từng vết kiếm ngang dọc đan xen nối tiếp nhau.

"Đã như vậy thì chúng ta lên đảo đi."

Chỉ là trên bàn tay Mục Phù Sinh, có mấy phù triện lặng yên xuất hiện giữa các kẽ ngón tay.

"Cách chúng ta không xa, khoảng nửa ngày nữa là có thể đuổi tới."

Dứt lời mọi người liền gật gật đầu nhanh chóng hạ xuống đảo nhỏ.

"Tiền bối, chi viện của Thánh Phù tông sắp đến rồi sao?"

Xem ra đảo nhỏ có lĩnh vực cấm không.

Giống như có người dùng bốn cây cột đá này để luyện kiếm.

Khi bay đến chỗ bốn cây cột đá.

Đại trưởng lão trả lời:

Diệp Thu Bạch nhìn về phía đại trưởng lão, dò hỏi:

"Thật sự muốn nhìn xem Vô Gian Luyện Ngục đang chơi cái trò gì."

Là một lão giả cùng với một nam tử trông cực kỳ trẻ tuổi.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Chỉ nghe lão giả nhàn nhạt nói:

Một cỗ lực lượng trấn áp mạnh mẽ khiến cho bọn họ không cách nào tiếp tục ngự không, bị bắt phải tiếp đất.

Chỉ là khi mấy người Diệp Thu Bạch vừa chạm chân thì bỗng có hai bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước người bọn họ.

"Lão giả tên là Tằng Quý Nguyên, kiếm tu Thiên Tiên cảnh trung kỳ, cành giới kiếm đạo đã đạt tới Kiếm Tiên."

Nhìn thấy hai người này.

Thông thường sẽ không dễ dàng xuất thế.

Tên nam tử trẻ tuổi cũng cười tủm tỉm nói:

"Hiện giờ còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi đảo?"

"Đa tạ các ngươi dẫn đường, nhưng truyền thừa của Kiếm Thần không phải thứ mà các ngươi có thể nhúng chàm, nhanh chóng thối lui đi."

"Người khác sợ Thánh Phù tông các ngươi nhưng chúng ta sẽ không sợ hãi, chúng ta là tán tu, nếu như chúng ta muốn trốn thì Thánh Phù tông các ngươi cũng thể làm gì đi?"

Lại Thanh Vân cười nói:

Nghe vậy.

"Cảnh giới không đủ, không nhất định sẽ nhận được truyền thừa của Kiếm Thần, nói không chừng sẽ ngã xuống ở chỗ này, đi về tu luyện thêm đi."

Nhưng hiện giờ truyền thừa của Kiếm Thần lại khiến hai đại năng kiếm đạo lánh đời đứng ngồi không yên.

Ở chỗ này, đại trưởng lão có tu vi cao nhất cho nên cũng chỉ có thể tiến tới một bước nói:

"Hai vị, tin tức về truyền thừa của Kiếm Thần là do Thánh Phù tông ta đoạt được, hai các ngươi theo đuôi chúng ta cũng thôi đi."

Tử Y ở bên cạnh giải thích:

Nhưng sau khi nghe Tử Y nói liền biết hai người đều là đại năng lánh đời.

Đại trưởng lão Thánh Phù tông vốn không nhận biết hai người này.

"Còn nam tử trẻ tuổi kia thì tên là Lại Thanh Vân, đồng dạng có tu vi Thiên Tiên cảnh trung kỳ, cảnh giới Kiếm Tiên."

Tằng Quý Nguyên cũng lãnh đạm nói:

"Người có năng lực thì nhận được truyền thừa, trong các ngươi chỉ có tiểu oa nhi này là kiếm tu đi?

Thực lực của hắn còn chưa đủ, dù nhận đươc truyền thừa của Kiếm Thần cũng có tác dụng gì?"

Không đủ thực lực sao?

Diệp Thu Bạch mỉm cười tiến lên trước một bước, nói:

"Nếu nói tới cảnh giới tu đạo, hiện tại Diệp mỗ không thể so với hai vị tiền bối, nhưng nếu so sánh cảnh giới kiếm đạo. . . . . ."

Thời điểm nói tới đây, cùng với một tiếng kiếm ngân vang.

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm xuất hiện trong bàn tay Diệp Thu Bạch.

Kiếm ý Kiếm Tiên phóng lên cao trong khoảnh khắc.

Lại Thanh Vân trầm giọng nói:

Với tính cách của sư tôn Lục Trường Sinh, sư tôn còn ước gì không có người nào nhận thức hắn đây!

"Nhưng phỏng chừng cũng không có quen biết các ngươi."

"Xin lỗi, không thể tiết lộ thân phận của gia sư."

Diệp Thu Bạch cười lắc đầu nói:

"Ngươi là đệ tử của đại năng phương nào?"

Hai tên đại năng kiếm tu lánh đời cho nên không biết tên tuổi của Diệp Thu Bạch cũng là chuyện bình thường.

Chỉ nghe Diệp Thu Bạch nhìn Lại Thanh Vân cùng với Tằng Quý Nguyên, nhẹ giọng cười nói:

"Không biết hiện tại, Diệp mỗ có tư cách kế thừa truyền thừa của Kiếm Thần hay không?"

Sắc mặt Lại Thanh Vân cùng Tằng Quý Nguyên đều trở nên ngưng trọng.

Ở độ tuổi này, ở cảnh giới này mà có thể đạt tới Kiếm Tiên chi cảnh.

Có thể nói có tư cách kế thừa truyền thừa của Kiếm Thần hơn hai người bọn hắn!

Cả hai người bọn họ, dù là đột phá đến Kiếm Tiên chi cảnh hay là dừng lại ở Kiếm Tiên chi cảnh cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà còn Diệp Thu Bạch đâu?

Tằng Quý Nguyên ngưng trọng nói:

Sao có thể?

Huống hồ trông tiểu bối này trẻ tuổi như thế.

Chưa đạt tới Địa Tiên cảnh mà cảnh giới kiếm đạo đã đạt tới Kiếm Tiên?!

Trong mắt bọn họ tràn ngập sự khó tiên!

Tằng Quý Nguyên và Lại Thanh Vân nhìn thấy một màn sắc mặt đều cứng đờ.

Tiếng kiếm rít không ngừng vang lên!

"Ngươi có tư cách này, chỉ tiếc cảnh giới tu đạo của ngươi còn chưa đủ, cho nên cũng chỉ có thể tiếc nuối xuống rời khỏi."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Nếu hai vị thân là kiếm tu, còn đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên, hai vị tiền bối tự nhiên có khí khái của kiếm tu."

"Đã như vậy vì sao không để ta cùng tham gia tranh đoạt truyền thừa?"

"Hai vị có cảnh giới cao hơn ta, vậy cơ hội cũng lớn hơn ta."

"Nếu ta thất bại tự nhiên sẽ không có nhiều lời."

Lại Thanh Vân và Tằng Quý Nguyên liếc nhìn nhau.

Sau đó đều gật đầu.

Tiểu bối này nói không sai.

Tuy rằng hắn đã đạt tới Kiếm Tiên chi cảnh.

Nhưng bàn về kinh nghiệm, tự nhiên không thể nào bằng hai người bọn họ.

Cảnh giới tu đạo còn chênh lệch khá xa.

Huống hồ hoà bình tranh đoạt thì Thánh Phù tông cũng không thể nói cái gì.

Đã như vậy, đáp ứng là được.

Rốt cuộc bọn họ cũng không cho rằng một hậu sinh vãn bối có thể cướp được truyền thừa khỏi tay bọn họ.

"Vậy liền nhìn xem, rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ có bản lĩnh thế nào."

Dứt lời ba người đều bước vào vị trí trung tâm bốn căn cột đá.

Khi ba người đồng thời bước vào bên trong.

Có một thanh kiếm hư ảo xuất hiện giữa bốn cây cột đá.

Trước ánh mắt chăm chú của ba người.

Có một giọng nói từ bên trong thanh kiếm hư ảo truyền ra.

"Muốn nhận được truyền thừa của chủ nhân, bước đầu tiên là hiểu được vết kiếm trên cột đá, lĩnh ngộ đến càng nhiều thì kiếm sẽ càng ngưng thật."

"Trong thời gian bảy ngày, ai lĩnh ngộ ít nhất liền bị đào thải."

Thanh kiếm hư ảo giải thích rất ngắn gọn.

Nhưng ba người Diệp Thu Bạch Tằng Quý Nguyên Lại Thanh Vân cũng hiểu rõ đại khái.

Nói tóm lại chỉ cần toàn lực lĩnh ngộ vết kiếm trên cột đá là được.

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Hai vị tiền bối, Diệp mỗ bắt đầu trước đây."

Dứt lời, Diệp Thu Bạch liền đi tới trước một cây cột đá.

Bắt đầu lĩnh ngộ những vết kiếm đan xen ngang dọc kia.

Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân cũng chia nhau ra, mỗi người tới trước một cây cột đá bắt đầu lĩnh ngộ.

Ở phía ngoài.

Tử Y hỏi:

"Đại sư huynh của các ngươi có lòng tin như vậy?

Tự tin có thể cướp được truyền thừa từ tay hai tên đại năng kiếm tu Thiên Tiên cảnh sao?"

Nàng không nghĩ Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh cùng với Mộc Uyển Nhi đều không chút do dự mà gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận