Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1144 - Đế vương ý, trước nay chưa từng có

. . . .

Kết cấu của Hoàng Thiên viện cũng không phức tạp, sau khi xuyên qua một loạt lầu các xa hoa trên tấm thảm vàng phảng phất như không có điểm cuối.

Hai người Hồng Anh tới một hoàng cung long phượng.

Hoàng cung trông cổ xưa thần bí, sừng sững giữa núi non.

Tọa lạc trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, hoàng cung hùng vĩ giống như cự thú trong thiên địa, cực kỳ uy nghiêm.

Tường cung đứng lặng xung quanh hoàng cung cao vút trong mây, do đá xanh dựng thành, trên tường phủ ngói lưu ly màu đỏ cổ xưa lấp lóe ánh sáng.

Trên mỗi một khối ngói đều có hoa văn tơ vàng tinh tế, giống như một con du long màu vàng đang lăn lộn rít gào!

Hồng Anh và Mục Phù Sinh đứng ở chỗ này cảm khái một lúc.

Khi đi tới phía trước đại môn, hai người gặp một nữ tử và một nam tử chất phác.

Nhưng ánh mắt nhìn về phía Hồng Anh và Mục Phù Sinh lại tràn ngập cảnh giác.

Khí thế to lớn, kim đỉnh cao ngất, rực rỡ chói mắt!

Ngải Tuyết nhìn hai người, lãnh đạm nói.

Muốn như thế này cần phải trải qua thời gian lắng đọng, cần vô số hoàng giả tích lũy mới có thể tự nhiên sinh ra khí thế này.

Ngoại trừ Giám Sát Thánh Điện ra, có rất ít người... hoặc có thể nói là gần như không có ai khác biết rõ về cổ chiến trường.

Đây là khí thế mà không có bất kỳ hoàng cung nào ở Phàm nhân giới thể hiện được.

Đây không phải cảnh giác nhằm vào thực lực hai người Hồng Anh, mà là nghi kỵ.

Tiếp tục đi xuyên qua tường cung trung điệp, một tòa cung điện nguy nga, đứng sừng sững trước mắt bọn họ.

Cho dù là hoàng cung Vân Hoàng đế quốc cũng không thể.

"Ồ? Không nghĩ tới các ngươi cũng có thể tới đây."

Cho nên Ngải Tuyết mới nghi kỵ, không biết có phải hai người Hồng Anh cùng một nhóm với nữ nhân áo đỏ thực lực khủng bố, tràn ngập tà khí kia không.

Trên cánh cửa khổng lồ điêu khắc phù văn thần bí, mặt tường dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi tản ra một cỗ lực lượng làm người ta nhìn không thấu, nói không rõ.

Hồng Anh nhìn hai người Ngải Tuyết, thản nhiên nói:

Cũng bình thường thôi.

Không biết rõ thì rất khó tiến tới nội viện Thanh Tiêu học viện.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí giương cung bạt kiếm xuất hiện giữa Hồng Anh và Ngải Tuyết.

"Chuyện của chúng ta cũng không cần phải giải thích với ngươi!"

Tuy rằng có thể nhìn thấu thực lực của nam tử nhưng sau khi nhìn thấu lại cảm giác có một lá chắn dày ngăn trở cảm ứng.

"Chuyện Giám Sát Thánh Điện làm không cần giải thích với bất cứ ai."

Phải biết rằng trong cùng thế hệ, người có thể khiến cho Mục Phù Sinh không cách nào nhìn thấu hư thực quá ít.

"Sao các ngươi lại tới đây?"

Cảm giác nam tử chất phác này có chỗ tương tự với mình.

Cộng thêm những hành vi trước đó của Giám Sát Thánh điện, hắn cảm giác được chút gì đó rồi.

Mục Phù Sinh không nhìn thấu nam tử chất phác này.

Ngải Tuyết lãnh đạm đáp lại.

Giống như hắn chỉ mới nhìn thấy bên ngoài ngọn núi, bởi vì ngọn núi quá dày nặng nên không cách nào nhìn thấu.

Không đúng.

Không đúng lắm.

Hồng Anh lạnh nhạt trả lời.

Hắn luôn cảm thấy nam tử này rất kỳ quái.

Mục Phù Sinh cũng không có chú ý tới hai người mà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía nam tử chất phác.

Đế vương ý và hỏa chi lực tinh thuần bắt đầu va chạm, cả khu vực đều ấm lên!

Lúc này Ngải Tuyết lạnh lùng nhìn Hồng Anh, nói:

"Vì an toàn của các ngươi, hy vọng các ngươi đừng quấy nhiễu hành động của chúng ta."

Dứt lời nàng ta liền xoay người nhìn về phía cửa điện đóng chặt trước mặt.

Hồng Anh cũng không định ra tay sớm như vậy.

Phải xem xem họ muốn làm gì trước rồi quyết định.

Trên cửa điện có từng đường vân giống như du long vàng kim trải rộng.

Trong từng đường hoa văn có năng lượng màu vàng đang lưu động.

Ngải Tuyết và Hồng Anh đều thử đẩy cánh cửa này ra nhưng đều bất lực.

Xem ra có cơ quan nào đó.

Dứt lời, Hồng Anh liền trực tiếp đi tới trước đại môn.

"Nếu như không có đoán sai thì đúng là như thế."

Hồng Anh cũng đồng cảm gật đầu.

"Nhị sư tỷ, khảo nghiệm này hẳn là chuẩn bị cho ngươi."

Thấy một màn như vậy, Mục Phù Sinh nhìn về phía Hồng Anh cười nói:

Rơi vào đường cùng, Ngải Tuyết đành phải buông tha.

Xem ra kích hoạt hoa văn màu vàng chính là điều kiện mở ra cánh cửa lớn này.

Thế nhưng sau khi hỏa diễm chi lực không ngừng rót vào.

Dị biến phát sinh!

Năng lương màu vàng lưu chuyển bên trong đường vân đột nhiên bạo động, giống như du long cắn nuốt hỏa diễm chi lực!

Thấy một màn như vậy, Ngải Tuyết lại nhíu mày.

Nàng khẽ quát một tiếng, tăng cường hỏa diễm chi lực rót vào trong hoa văn!

Nhưng du long giống như cái động không đáy, không ngừng cắn nuốt hỏa diễm chi lực.

Rót vào bao nhiêu, cắn nuốt bấy nhiêu.

Nếu như cứ liên tục rót hỏa diễm chi lực thế này e là dù Ngải Tuyết có rút cạn hỏa diễm chi lực của mình cũng không thể thỏa mãn du long.

Thấy một màn như vậy, mày Ngải Tuyết giãn ra.

Từng đường vân màu vàng giờ khắc này chuyển hóa thành màu đỏ rực.

Hỏa diễm chi lực nhất thời xông vào bên trong hoa văn!

Lập tức đặt bàn tay trên hoa văn.

Nàng nâng bàn tay lên, bàn tay có ngọn lửa bao trùm!

Ngải Tuyết cẩn thận quan sát hoa văn màu vàng sau đó khẽ nhíu mày.

Ngải Tuyết thấy thế, khẽ nhíu mày nói:

"Thực lực của ngươi không tệ, bất quá chỉ sợ lực lượng trong cơ thể cũng không bằng ta, căn bản không cần uổng phí khí lực."

Hồng Anh cũng không trả lời, không thèm để ý đến Ngải Tuyết.

Đế vương ý bao trùm bàn tay của nàng, nồng đậm đến độ muốn hóa thành thực chất.

Ngải Tuyết hơi sửng sốt.

Nàng thật sự không ngờ đối phương lại có thể tu luyện ra đế vương ý.

Còn trẻ mà mà có thể tu luyện đế vương ý trình độ như thế này, chưa từng nghe thấy!

Nam tử chất phác ngây ngốc nhìn, ánh mắt lấp lóe.

Khi bàn tay của Hồng Anh đặt lên trên cửa lớn.

Cũng không cần Hồng Anh cố ý rót vào, du long màu vàng đã bắt đầu không ngừng hấp thu đế vương ý từ bàn tay Hồng Anh.

Lần này có sự biến hóa bất đồng.

Lúc Ngải Tuyết rót vào hỏa diễm chi lực vào thì du long cắn nuốt gần như không còn và màu sắc của nó không đổi.

Nhưng khi đế vương ý của Hồng Anh bị du long màu vàng cắn nuốt, màu vàng trên người du long chậm rãi chuyển biến thành một màu đỏ thẫm!

Trong đôi mắt nó bỗng có thêm một tia uy nghiêm!

Nhận ra điểm này, Ngải Tuyết nhíu mày.

Dần dần thân thể du long thân thể bắt đầu chậm rãi bành trướng bao phủ cả đại môn.

Rắc rắc rắc...

Nương theo một tiếng vang lớn, đại môn chậm rãi mở ra.

Hồng Anh thu tay về, cũng không thèm liếc nhìn Ngải Tuyết mà tiến thẳng vào trong.

Mục Phù Sinh theo sau Hồng Anh, tuy rằng không tán thành hành vi cao ngạo cuả Nhị sư tỷ nhưng thật sự rất khí phách, rất sảng khoái!

Ngải Tuyết cảm thấy chấn động vì thời điểm cuối cùng, Hồng Anh bạo phát ra một cỗ đế vương ý khổng lồ.

Khoảnh khắc đó nàng thấy mình như đang đối mặt với một vị đế vương tuyệt đỉnh, hùng bá nhất phương.

Ở giới này đã không còn phương thức tu hành đế vương chi lộ, không ai có thể đi xa!

Rốt cuộc người này là truyền nhân phương nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận