Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 765 - Kế hoạch hoàn hảo?

. . . .

Trong Thánh Phù tông, dù là cường giả cảnh giới Thiên Tiên hay là cảnh giới Địa Tiên, kể cả đệ tử nội môn thì cũng phải thay đổi sắc mặt mà ngẩng đầu nhìn về hướng đám mây đỏ máu.

Trong đám mây đỏ máu kia là một người trẻ tuổi đang mang khuôn mặt tươi cười dữ tợn hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác đứng cúi đầu nhìn xuống mọi người.

Giống như một con quỷ đang nhìn xuống muôn nghìn chúng sinh!

Tuy cơ thể hoàn toàn khác với Tề Sát Đạo được ghi chép lại nhưng chính nhóm cường giả cảnh giới Thiên Tiên này lại từng tham gia bao vây tiêu diệt Vô Gian Luyện Ngục nên chỉ cần dựa vào hơi thở là đã có thể phát hiện ra thân phận của đối phương.

Là lão tổ của Vô Gian Luyện Ngục.

Trước kia, ở trong giới vực vĩ độ trung từng nổi lên một trận gió tanh mưa máu.

Người lập ra Vô Gian Luyện Ngục là một kẻ vô cùng tàn ác.

Nhưng họ đâu biết rằng tuy Trì Bỉnh chỉ là một người không có danh tiếng trong Thiên Kiếm phong, trước khi tham gia đại hội Vạn Vực thì cùng lắm cũng chỉ là đệ tử nội môn bình thường ở Thiên Kiếm phong.

Nếu chính mình không thể bảo vệ đệ tử tông môn, sau khi đệ tử chết còn bị người khác chiếm lấy thân thể dùng để chém giết khắp nơi thì đây chẳng phải là một cú tát mạnh vào mặt mũi Thiên Kiếm phong và phong chủ như hắn hay sao?

Kiếm ý Kiếm Tiên quay xung quanh thân liên tục xé rách không gian.

Mà Hoắc Chính Hành lại là tông chủ của Thiên Kiếm phong.

Còn đối với Hoắc Chính Hành, khi nhìn thấy Tề Sát Đạo dùng cơ thể của Trì Bỉnh khiến trong lòng hắn vô cùng tức giận.

Mà bản thân Hoắc Chính Hành cũng bước ra một bước, dẫm lên một thanh trường kiếm do kiếm ý ngưng tụ thành, mắt nhìn về hướng Tề Sát Đạo rút kiếm vọt đến!

Là Tề Sát Đạo!

Nếu như không giết chết đối phương để cơ thể Trì Bỉnh trở về cát bụi thì mặt mũi Thiên Kiếm Phong đó nên để ở đâu?

Kiếm ý trong cơ thể hắn cũng bắt đầu không tự chủ được mà sôi trào lên.

Những người khác chủ yếu là kinh ngạc và sợ hãi từ tận nội tâm.

Nhưng chỉ tính như thế thôi thì Trì Bỉnh cũng là đệ tử của Thiên Kiếm phong bọn họ!

Bây giờ, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người là Tề Sát Đạo!

Những người khác hơi ngạc nhiên nhìn Hoắc Chính Hành, không hiểu vì sao hắn lại có nhiều sát ý đối với Tề Sát Đạo như thế.

Sát ý đã đạt đến cực hạn.

Đối với một kiếm tu mà nói, nghĩ là phải làm, muốn giết người là phải giết, nên kết quả là mọi người thấy mặt Hoắc Chính Hành chất đầy giận dữ, tay cầm bội kiếm, kiếm ý Kiếm Tiên bạo phát xông thẳng lên trời hóa thành vô vàn trường kiếm liên tiếp bay về phía đám mây máu trên không, muốn chém giết Tề Sát Đạo ở trong!

Hoắc Chính Hành bay giữa vạn kiếm trông như một tên sát thần được bao quanh bởi sát ý vô tận.

Dùng những lời này để nói về Hoắc Chính Hành thì càng chính xác hơn.

Hơn nữa, còn được kiếm đạo đệ nhất nhân khi đó dự đoán là kiếm đạo đệ nhất nhân tương lai của giới vực trung vĩ độ.

Chỉ nghe Tề Sát Đạo cười lạnh nói ra:

Tuy bây giờ Hoắc Chính Hành chỉ mới Thiên Tiên trung kỳ nhưng khi hắn bày ra kiếm ý Kiếm Tiên cảnh hoà cùng sát ý lại làm cho bọn họ cảm thấy tim đập nhanh.

"Rời khỏi cơ thể đệ tử Thiên Kiếm phong ta nhanh lên!"

Ngay cả Hoàn Thuận, Chương Quan và tông chủ Thánh Phù tông cũng sững người một lúc.

Đối với lão tổ Vô Gian Luyện Ngục coi mạng người như cỏ rác mà nói, kể cả là đệ tử thân truyền của chính mình nhưng chỉ cần có lợi với bản thân thì Tề Sát Đạo cũng sẽ hạ sát thủ không hề do dự!

"Chẳng qua chỉ là mượn cơ thể đệ tử tông môn của các ngươi để dùng một lúc thôi mà, còn không phải đệ tử thân truyền của ngươi thì có cần phải tức giận đến như vậy không?"

Tề Sát Đạo cười cười nói tiếp:

Phải biết rằng trước đây, khi Hoắc Chính Hành còn trẻ cũng được gọi là nhân vật thiên kiêu tu luyện kiếm đạo.

"Hoắc Chính Hành, cũng đã qua nhiều năm, thực lực của ngươi thật sự tăng lên rất nhiều nha."

"Nhưng mà hôm nay lão tổ ta không tìm đến các ngươi để đánh nhau."

Một tay Hoắc Chính Hành cầm kiếm còn hai chân thì đạp trên trường kiếm, hắn giận dữ nhìn Tề Sát Đạo.

Khi còn trẻ có ai không phải là thiên kiêu?

Trong chớp mắt, vạn kiếm xuyên qua nơi Tề Sát Đạo đã đứng, nhưng chỉ là xuyên qua một tàn ảnh mà thôi.

Cơ thể chỉ hơi chuyển động một chút, Tề Sát Đạo đã biến mất vào trong đám mây máu và xuất hiện lại ở một vị trí khác.

Tề Sát Đạo nhìn cơn sóng kiếm tạo thành từ vạn kiếm đang phi hành theo một Hoắc Chính Hành cưỡi kiếm bay đến, thái độ cũng không trở nên nghiêm trọng mà trái lại khóe miệng còn hơi cong lên tạo ra một nụ cười dữ tợn.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất làm cho tông chủ Vô Gian Luyện Ngục và các đệ tử đương nhiệm sợ hãi Tề Sát Đạo như thế.

Nhìn thân hình Hoắc Chính Hành vọt tới trước lần nữa, Tề Sát Đạo xua tay mà nói:

"Ngươi đừng vội giết ta, tuy ngươi cũng không giết nổi ta nhưng ta có tin này chắc chắn sẽ làm cho Hoắc Chính Hành ngươi cảm thấy hứng thú."

Hoắc Chính Hành dừng lại, nhíu mày nhìn Tề Sát Đạo,"Nói đi."

Thấy thế, Tề Sát Đạo lại cười cười rồi chuyển hướng nhìn qua mọi người, nhìn quét một vòng xong hắn mới nói một cách châm chọc:

"Quả nhiên, đám người các ngươi vẫn như trước đây, giả nhân giả nghĩa."

"Các ngươi gọi đây là trù tà đại hội nhưng có thật sự là như thế không?

Còn không phải là mượn danh nghĩa tru tà để có được tin tức của giới vực vĩ độ cao à?"

Mọi người nghe Tề Sát Đạo nói vậy thì sắc mặt đều chùng xuống.

"Như vậy. . . . . ."

"Kế hoạch tốt nhất cũng chỉ là kế hoạch đã được hoàn thiện từ những chỗ hổng này, khiến kế hoạch ít có thể có sai sót hơn hoặc biến các khuyết điểm trở nên nhỏ lại để người khác khó có thể phát hiện ra thôi."

"Nhưng mà kế hoạch nào mà chẳng vậy, cho dù có là kế hoạch tinh tế đến như thế nào đi nữa thì cũng sẽ có lỗ hổng."

"Đúng là có rất nhiều lỗ hổng."

Tề Sát Đạo gật đầu, làm ra biểu cảm giống như đang nghiêm túc tự hỏi:

"Chỉ là do kế hoạch của tiền bối có trăm ngàn chỗ hở thôi."

Liệt Tiêu muốn động thủ.

Nhưng một khi động thủ thì cũng có nghĩa là Vô Cực Nguyên Dương tông nhập cục đầu tiên.

Việc này lại trái ngược với ý định vốn có của hắn.

Nghĩ đến đây hắn đành nhẫn nhịn.

Tề Sát Đạo là một lão quái vật có ánh mắt và vô cùng khôn khéo nên sao có thể không nhìn ra ý định của Liệt Tiêu lúc này chứ?

Thế là hắn không thể không cười một tiếng trào phúng.

Sau đó hắn lại lập tức nhìn về phía đám người Diệp Thu Bạch Mục Phù Sinh.

"Những người trẻ tuổi các ngươi thật sự rất không tồi vì đã nghĩ ra được phương pháp giải quyết tốt nhất này."

Diệp Thu Bạch cười nhàn nhạt mà đáp lại:

"Ngươi!"

Lão tổ ta có vẻ đã đánh giá cao chỉ số thông minh của các ngươi quá rồi đấy."

"Đến giờ còn không xác định được sao?

Tề Sát Đạo cười lạnh một tiếng:

"Tin tức đó thật sự là do Tề Sát Đạo ngươi tung ra sao?"

Tông chủ Vô Cực Nguyên Dương tông Liệt Tiêu tức giận quát:

Tề Sát Đạo kia đang nói nghiêm túc bỗng nhiên rộ lên tiếng cười trào phúng:

"Ngươi cảm thấy kế hoạch như thế nào mới là kế hoạch hoàn hảo?"

Đám người Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Kế hoạch hoàn hảo sao?

Đúng là như vậy, chẳng phải là khi xem lại mỗi một kế hoạch thì kế hoạch nào cũng sẽ có lỗ hổng sao?

Vậy kế hoạch hoàn hảo sẽ là kế hoạch như thế nào?

Đột nhiên, sắc mặt Mục Phù Sinh ở bên cạnh khẽ thay đổi, hắn trầm giọng nói:

"Kế hoạch hoàn hảo cũng sẽ có lỗ hổng, nhưng nếu như dùng một phương thức nào đó để bổ sung một kế hoạch khác ở ngay sau lỗ hổng tương ứng thì lỗ hổng lúc ấy sẽ lại trở thành. . . . . ."

Nói tới đây, sắc mặt của mọi người càng ngày càng trở nên khó coi.

Nói cách khác, cái kế hoạch ban đầu tưởng chừng là một mưu kế rành rành làm cho bọn họ đau đầu một trận này thật ra cũng chỉ là một món mồi nhử thôi sao?

Lúc này, Tề Sát Đạo quay đầu nhìn qua Hoắc Chính Hành mà cười ha ha:

"Hoắc phong chủ, nếu không thì bây giờ ngươi về Thiên Kiếm Phong nhìn xem?"

Vừa dứt lời, sắc mặt của Hoắc Chính Hành lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận