Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 418 - Đến!

. . . . . . . . . . . . .

Phong ấn trong Lâm Giới sơn bị phá tan chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Muốn phong ấn lần nữa chỉ có thể đủ đúc lại trận pháp.

Còn muốn tăng cường trận pháp thì trừ phi Tinh Vẫn Kiếm Hoàng trọng sinh sau đó hiến tế bản thân lần nữa thì may ra.

Dù sao đại trận phong ấn do thần hồn của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng kết thành.

Kết câu bên trong không có bao nhiêu người có thể thăm dò rõ ràng.

Bởi vì thần hồn của một người chính là thứ thần bí, phức tạp nhất trong nhân thể.

Thực lực có mạnh hơn nữa cũng không cách nào khám phá hết thảy.

Không thể để đối phương bước qua Lâm Giới sơn.

Khi ba người Hồng Anh tiến vào Vô biên giới vực, nơi truyền tống tới chính là Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Không cách nào thuận lợi thiết lập trận pháp.

Bên kia.

Nếu không thì vì sao Tinh Vẫn Kiếm Hoàng không tiếc lấy huyết nhục lập sơn, hiến tế thần hồn tạo nên trận pháp chứ?

May mà thu được một đứa đồ nhi hiểu chuyện.

Còn chuyện đúc lại trận pháp.

Dù sao lần đầu Trường Sinh tới Vô biên giới vực chính là đi Tinh Vẫn Kiếm Tông cứu viện. . . . . .

Đồng thời dù cho có năng lực này thì tà tộc thoát ra từ khe hở trận pháp cũng sẽ tiến hành quấy nhiễu.

Trước không nói tới trận pháp đủ để phong ấn Tà tộc ngoại vực, trận pháp có cấp bậc cao thế này, với cảnh giới của Trận pháp sư ở Vô biên giới vực hiện tại, căn bản không thể thiết lập.

Nếu không thì toàn bộ Vô biên giới vực sẽ biến thành luyện ngục. . . . . .

Ít nhất là Lục Trường Sinh nghĩ như vậy.

Cho nên chuyện mà Vô biên giới vực có thể làm là phòng thủ Lâm Giới sơn nghiêm ngặt hơn, tử thủ nơi đây.

Mộc Uyển Nhi tò mò nhìn chung quanh, trong mắt tràn ngập sự kích động, nói:

Con mẹ nó, nghĩ tới liền tức giận. . . . . .

Ừ, ưu khuyết bù đắp nhau, tạm tha Diệp Thu Bạch một lần.

"Nơi này là nơi nào, theo lý mà nói thì sư tôn cho chúng ta truyền tống đến nơi đây tự nhiên có tính toán của hắn."

Quanh Thảo Đường đều có trận pháp của Lục Trường Sinh bao phủ, linh khí chi nồng đậm, dù là Vô biên giới vực cũng kém xa vạn dặm.

Ninh Trần Tâm trở thành người đứng đầu đạo thống ở Man hoang giới vực và Thiên Linh giới vực.

Hồng Anh cũng gật gật đầu nói: "Đúng là như thế, đương nhiên ngoại trừ nhà của chúng ta."

Đối với Ninh Trần Tâm mà nói, tín ngưỡng chi lực nồng đậm như thế cũng giúp hắn có được sức chiế đấu sánh ngang với cường giả Đế cảnh trung kỳ.

"Nơi này chính là Vô biên giới vực sao, không hổ danh được xưng là giới vực mạnh nhất vĩ độ thấp, linh khí quá nồng đậm nha!"

Đây cũng là vì Mộc Uyển Nhi đều dồn hết tâm tư vào đan đạo.

Tới hiện tại vẫn còn ở cảnh giới Bán Đế.

Còn Mộc Uyển Nhi, cảnh giới luyện tăng lên rất chậm.

Nhà trong miệng Hồng Anh tự nhiên chính là Thảo Đường rồi.

Nho đạo khắp chốn đều quy tụ về Thư Trai.

Thư Trai chính là thế lực truyền đạo mà Ninh Trần Tâm sáng lập.

Hiện giờ càng ngày càng nhiều người tu luyện Nho đạo.

Ninh Trần Tâm nhìn quanh nói:

Ẩn ẩn sắp đột phá lên cấp độ cao hơn!

Hiện giờ, bởi vì trở thành thiên đạo của Man hoang giới vực, hơn nữa có thêm thiên phú dung hợp từ chín thế, Hồng Anh Cửu đã đạt tới Đế cảnh hậu kỳ.

"Trước tìm người đi, xem xem có thể nghe được tin tức về mấy người đại sư huynh hay không."

Hiện giờ, với cảnh giới đan đạo của nàng đã có thể nhẹ nhàng luyện chế Linh đan.

Linh đan chính là đan dược phía trên đan dược Thiên giai.

Đến nỗi đan dược trên cả Linh đan nữa là đan dược Hậu Thổ cấp, hướng lên trên nữa là Hư Thiên cấp.

Hậu Thổ cấp thì Mộc Uyển Nhi có nắm chắc sáu bảy phần luyện chế thành công, còn cao hơn nữa thì nàng chưa luyện được.

Thật ra, Mộc Uyển Nhi cũng đang lo lắng đan đạo của mình tiến bộ quá nhanh còn cảnh giới lại gia tăng quá chậm.

Khi đó cây liễu đã cho nàng lời khuyên.

Lấy đan nhập đạo chưa chắc là không thể.

Mộc Uyển Nhi hiểu được lời này, sau đó không còn lo lắng nữa.

Luyện đan mới là điều mà nàng hứng thú.

Ba người Hồng Anh không khỏi nhìn nhau cười.

Kiếm tử?

"Ngươi tìm Kiếm tử có chuyện gì?"

Nghe ba cái tên này, một nam một nữ liếc nhau, ánh mắt kinh nghi bất định.

Hồng Anh nói: "Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc, còn có Thạch Sinh."

"Người nào?"

Bất kể là trong ánh mắt hay lời nói đều tràn ngập một cỗ đế vương chi ý!

"Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là tới đây tìm mấy người."

Tuy rằng lời này không có gì vấn đề gì nhưng một nam một nữ nghe xong lại theo bản năng lui nửa bước.

Trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kính sợ Hồng Anh.

Khi bọn họ nhận ra chuyện này, sắc mặt kinh hãi!

Nữ tử này là ai?

Chỉ nói chuyện thôi mà đã có thể khiến bọn họ sinh ra lòng kính sợ?

Phải biết rằng hai người bọn họ có cảnh giới kém hơn Lâm Giới nhưng như vẫn là thiên kiêu Kiếm Tông, chính là đệ tử thân truyền của Trương Vân Tông!

Nam tử lên tiếng hỏi:

Đối mặt với hai người mà không hề e ngại.

Hồng Anh tiến lên một bước.

"Không biết ba vị là người phương nào, tới Tinh Vẫn Kiếm Tông ta vì chuyện gì?"

Nhìn ba người Hồng Anh, cả hai không khỏi thắc mắc:

Đúng lúc này, có một nam một nữ đi tới.

Tu đạo thật sự không khiến nàng hứng thú chút nào. . . . . .

Xem ra đại sư huynh ở chỗ này lăn lộn không tệ, trở thành Kiếm tử rồi.

"Chúng ta là đồng môn của Diệp Thu Bạch."

Một nam một nữ nghe xong mới thoải mái, thở phào một hơi.

Trách không được chỉ nói chuyện mà đã có khí thế như vậy.

Thì ra là đồng môn của ba quái vật Diệp Thu Bạch.

Có sư tôn cường đại thì thực lực thế này cũng rất bình thường.

Sau khi biết được thân phận ba người, một nam một nữ không dám chậm trễ.

Lập tức dẫn ba người Hồng Anh tiến vào Kiếm Tông.

Tới Tinh Vẫn Kiếm tông, Kiếm Vô Phong đích thân tiếp đãi ba người Hồng Anh.

Kiếm Vô Phong cười nói:

"Hiện tại Diệp Thu Bạch không có ở nơi này."

Thời điểm nói chuyện hắn cũng đánh giá ba người.

Hồng Anh có đế vương chi ý, tu vi Đế cảnh hậu kỳ.

Quanh thân Ninh Trần Tâm có Nho đạo chi ý vờn quanh.

Mộc Uyển Nhi thì phát ra hơi thở đan đạo.

Mấy điểm này khiến Kiếm Vô Phong không khỏi cảm khái.

Đệ tử của vị tiền bối kia quả thực không có một người nào bình thường.

Hồng Anh hỏi:

"Xin hỏi mấy người đại sư huynh đang ở nơi nào?"

"Lâm Giới sơn."

Kiếm Vô Phong nói ra sự tình phát sinh ở Vô biên giới vực một lần.

Mộc Uyển Nhi làm mặt khổ nói:

"Hồng Anh tỷ, hình như chúng ta tới sai thời điểm rồi."

Hồng Anh cười, sờ sờ đầu Mộc Uyển Nhi:

"Ở thời kỳ này mới có thể xem là chúng ta tới đúng lúc chứ, cần phải giúp đỡ mấy người đại sư huynh."

Kiếm Vô Phong nói:

"Các ngươi muốn đi Lâm Giới sơn sao? Vậy cùng ta đi đi."

"Hiện giờ các đại tông môn đang chỉnh hợp lực lượng, điều quân tinh nhuệ đến đóng giữ Lâm Giới sơn."

"Tinh Vẫn Kiếm Tông chúng ta cũng không ngoại lệ."

Nghe đến đây, ba người Hồng Anh gật đầu đáp ứng.

Hiện giờ sốt ruột cũng không có tác dụng.

"Được rồi, truyền âm cho đại sư huynh báo tin trước đi.". . . . . .

Ở Lâm Giới sơn.

Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc, Thạch Sinh cùng với Mục Phù Sinh đã rời khỏi Ma uyên.

Tuy rằng bảo vật trong bảo khố có cấp bậc không hề thấp nhưng đối với bốn người hiện giờ mà nói cũng không có tác dụng lớn.

Diệp Thu Bạch có Tinh Vẫn kiếm và Thanh Vân kiếm.

Thạch Sinh có Minh Hoàng Huyền Phủ, Lạc Tinh thần phủ.

Tiểu Hắc thì lại có Cửu Thiên Ma Kích cùng với thân thể cường hãn.

Còn Mục Phù Sinh thế nào?

Thật ra hắn cầm đi rất nhiều pháp bảo bảo mệnh.

Bọn họ cũng đã nhận được truyền âm từ Hồng Anh.

"Phù Sinh, lúc sau giới thiệu cho ngươi biết nhị sư tỷ và tam sư huynh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận