Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1223 - Đừng hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như vậy

. . . .

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Trường Sinh.

Tiểu Hàn tiến lên vội hỏi:

"Ngươi làm thế nào mà được?"

Làm thế nào?

Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút, chỉ là dùng trực bốn cái thân ngoại hóa thân, cùng một thời gian hủy diệt bốn cứ điểm là xong, đương nhiên trước khi tiêu diệt phải dùng trận pháp phong tỏa tránh cho khí tức cùng với tin tức lọt ra ngoài.

Bất quá Lục Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua Tiểu Hàn liền dời mắt, không nói gì.

Thấy Lục Trường Sinh cũng không muốn tiết lộ, Tiểu Hàn cũng đành phải thôi.

Cầm đầu là một nam tử tóc xám, hắn trào phúng:

Tiểu Hàn bay lên không trung, đứng trước mặt nam tử tóc xám Tiên Đế cảnh trung kỳ này, lạnh nhạt nói:

Tiên ý bao phủ cả một khu vực!

Không bằng để Tiên Đế kia tự mình xuất thủ, có lẽ còn có thể đánh tan chúng ta trước khi các vị đại nhân đột phá trấn áp!"

"Đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."

"Mục đích? Không không không, chỉ là ta cho rằng các ngươi còn không cách nào đánh tan chúng ta trong thời gian ngắn."

Điều này cũng rất bình thường, rất nhiều cường giả đều không muốn tiết lộ thực lực của mình.

"Bức bách Tiên Đế ra tay mới là mục đích của các ngươi đi?"

Hắn vừa nói xong mọi người đều gật đầu, khí tức bộc phát!

Sau đó liền nói.

"Cũng đã thử qua nhiều lần như vậy, còn không có ý định buông tha?

Tiểu Hàn cúi đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh, nói:

Cùng lúc đó một bình chướng khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, sau bình chướng có vô số cường giả bay lên trời, khóe miệng cười lạnh nhìn về phía Tiên Đế Cung.

"Kính xin Nhiếp chính vương ra tay."

Nam tử tóc xám cười lớn nói:

Vậy sao?

Răng rắc...

"Nhiếp chính vương? Thế nào, gọi viện trợ sao?

Nhưng tất cả mọi người đều biết nhất định là Lục Trường Sinh xuất thủ đánh nứt bình chướng!

Người nơi này không biết khiêm tốn một chút sao? Để cho ta ra tay thì thôi, còn hô tên?

"Trận cơ đã vỡ! Không thể tu bổ!"

Lục Trường Sinh không khỏi trợn trắng mắt.

Không khỏi quá tệ đi?

"Không phải chứ, một trận pháp trăm ngàn chỗ hở như vậy có thể làm khó các ngươi?"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, chỉ nghe Lục Trường Sinh buồn bực nói:

Nam tử tóc xám nhìn thấy Lục Trường Sinh, mắt lộ vẻ trào phúng.

Nam tử tóc xám vội vàng quát:

"Gia cố bình chướng!'

Phía sau có người hoảng hốt nói:

Thế nhưng khi hắn vừa mới dứt lời.

Tiểu Hàn cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lục Trường Sinh bên dưới, chỉ thấy Lục Trường Sinh đang giơ ngón tay điểm lên bình chướng, không hề phát ra khí tức gì.

Nam tử tóc xám nhìn bình chướng trước mắt, bình chướng bắt đầu xuất hiện vết nứt, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.

Một tiếng vỡ vụn trong trẻo vang lên bên tai mọi người.

Hắn lập tức dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào bình chướng.

Bình chướng bao trùm toàn bộ nội địa nhanh chóng vỡ nát!

Giống như gương vỡ, từng mảnh rải rác trong không gian.

Mọi người nghe được lời này, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Ngài đang nói tiếng người à?

Nếu chúng ta có thực lực như ngài, không phải cũng có thể phá trận trong nháy mắt sao?

Mặt khác, mọi người lại trực quan cảm nhận được thực lực sâu không lường được của Lục Trường Sinh.

Không có chiêu số hoa lệ, cũng không có phóng thích khí thế bàng bạc gì.

Chỉ một ngón tay bình thản như vậy...

Tru Thần Kiếm Trận!

Từng luồng quy tắc lực hội tụ vào trong đó.

Chín thanh kiếm đồng thời xuất hiện trên đầu hắn.

Sau khi bĩu môi châm chọc một câu, Lục Trường Sinh liền mở hai tay ra.

Quên đi... Như vậy cũng tốt, đỡ cho các ngươi lưu lại dấu vết gì, tốc độ lại chậm...

"Không phải các ngươi chuẩn bị để cho mình ta giải quyết hết chứ?"

Khí tức từ trong lòng bàn tay hắn phun trào!

Nam tử tóc xám kinh hãi, cỗ khí tức này tràn vào thân thể hắn, đấu đá lung tung bên trong.

Thần hồn, đan điền và lục phủ ngũ tạng bị đánh nát trong phút chốc.

Tròng mắt nam tử tóc xám trợn ngược, còn chưa kịp phóng thích khí tức đã mất hết sinh cơ, thân thể vô lực buông xuống, nếu như không có Lục Trường Sinh bắt lấy cái đầu thì đã rơi xuống rồi.

Sau một khắc, hai mắt Lục Trường Sinh hơi ngưng tụ, hỏa diễm nhóm lên bao phủ thi thể nam tử tóc xám!

Chỉ trong thời gian một nhịp thở mà ngay cả tro cốt cũng không còn.

Lục Trường Sinh phủi phủ tay, hài lòng gật gật đầu.

Ừ, như vậy vẫn làm cho người ta an tâm hơn.

Đưa mắt nhìn mọi người phía dưới đang dại ra, hắn buồn bực nói:

Không đợi nam tử kịp phản ứng thì Lục Trường Sinh đã đứng trước người hắn, bàn tay cũng đã đặt lên trán nam tử.

Lục Trường Sinh ngược lại không nói nhảm, trực tiếp hướng tới chỗ nam tử tóc.

Thực lực bực này, cho dù là hắn cũng không thể quan trắc, chỉ sợ đã vượt qua phạm trù Thần Đế...

"Ngươi là ai? Theo ta được biết ở Tiên giới không nên có nhân vật như ngươi mới đúng!"

Nam tử tóc xám không ngừng run rẩy, giống như không thể tin vào một màn trước mắt mình.

Mà có thể làm tới một bước này, bình thường đến kinh khủng.

Hủy thiên diệt địa, tịch diệt hết thảy khí tức phiêu đãng trong không gian này.

Ngay cả cường giả như Tiểu Hàn cũng không nhịn không được mà rùng mình, dùng khí tức bao bọc bản thân sợ bị kiếm trận ảnh hưởng.

Theo Lục Trường Sinh giơ ngón tay chỉ ra.

Chín thanh kiếm xông thẳng tới phe địch đang tuyệt vọng kia.

Giống như tử thần vô tình, nơi kiếm phong lướt qua sẽ lấy mất vô số người thần hồn cùng với sinh mệnh...

Ngay cả thời gian nửa chén trà cũng chưa tớ, tất cả dư nghiệt Tà Ma Vực ở đây đều trở thành vong hồn dưới Tru Thần Kiếm Trận...

Lục Trường Sinh hướng về đám người vẫy tay, nói:

"Đều lui về phía sau một chút."

Mọi người ngơ ngác làm theo.

Bàn tay Lục Trường Sinh khẽ nâng lên.

Lửa lớn ngập trời quét sạch cả vùng nội địa!

Thi thể này dưới sự xâm nhập của lửa lớn đều tan biến.

Phần Viêm nhìn thấy cảnh này, không khỏi quay đầu nhìn về phía phụ thân của mình, cũng chính là Phần Viêm Cốc chủ, ngây thơ hỏi:

"Phụ thân, nếu lão tổ tông còn sống trên đời, liền luận về phương diện chơi đùa với hỏa diễm, lão tổ tông có phải là đối thủ của Lục tiền bối hay không?"

Dù sao Phần Viêm cốc cũng là một thế lực chuyên tu luyện hỏa chi đạo tắc ở Tiên giới, tạo nghệ trên hỏa đạo không một thế lực nào khác dám so sánh.

Cốc chủ Phần Viêm cốc giơ tay vỗ gáy Phần Viêm, mắng to:

"Đừng hỏi lão tử vấn đề ngu xuẩn thế này!"

Ai mạnh ai yếu còn phải suy nghĩ? Liếc mắt một cái liền biết!

Bất quá... Lục tiền bối vẫn như trước, vẫn thích hủy thi diệt tích...

Sau khi làm xong hết thảy, Lục Trường Sinh phủi phủi tay nói:

"Được rồi, đều đã giải quyết xong, ta đi trước."

Dứt lời liền trực tiếp biến mất tại chỗ để lại mọi người đứng ngây ra.

Qua một lúc lâu Tiểu Hàn mới hít sâu một hơi, thầm nghĩ.

"Người này... Phỏng chừng đã đạt tới cảnh giới của ba vị chủ nhân rồi..."

"Có lẽ, còn không chỉ như vậy."

Ba vị chủ nhân, tự nhiên là chỉ ba lão giả ở Thông Thiên Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận