Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1558: Thần Tích học viện toàn diệt, Thanh Tiêu học viện đoạt quán quân!

"Không có gì, chỉ là phương pháp có thể giúp ngươi trải qua chín tầng lôi kiếp mà thôi."

Diệp Thu Bạch không hề có ý định giấu giếm, còn cố ý nói lớn tiếng hơn để đám Mộ Tử Tình ở trên bậc thang Đăng Thần cũng có thể nghe thấy được.

Lúc mọi người nghe được ba chữ "không có gì" thì đều có chút thất vọng trong lòng.

Cho rằng cơ duyên trên Đăng Thần Đài cũng không có gì đáng nói.

Nhưng sau khi bọn họ nghe được đoạn sau thì ngoại trừ những người của Thảo Đường, khóe miệng của ai cũng co giật, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Mẹ nó.

Vậy mà nói là không có gì?

Phương pháp trải qua chín tầng lôi kiếp đó, mặc dù không biết có thể vượt qua hay không, nhưng đó cũng là một cơ duyên cực kỳ to lớn rồi!

Tức là muốn có được cơ duyên này thì phải đánh đổi một cái giá rất lớn, một cái giá mà Diệp Thu Bạch không thể chịu được.

Có sư tôn ở đây.

Đương nhiên đám người Mục Phù Sinh cũng cực kỳ động tâm. Nhưng nghĩ lại, với tính cách quả quyết của đại sư huynh thì sẽ không cảm thấy cơ duyên này vô dụng.

Hơn nữa.

Nhưng ở trong miệng ngươi thì thành không có gì sao?

Ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ quá lớn này?

Phải biết rằng, những người có thể vượt qua chín tầng lôi kiếp để đột phá đến Quân Thần cảnh đều là những đại năng đã để lại dấu ấn trong lịch sử Lục giới.

Mặc dù muốn hoàn toàn trải qua chín tầng lôi kiếp sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng bọn họ không tin sư tôn sẽ bó tay đối với việc này.

Là đầu óc ngươi có vấn đề hay là chín tầng lôi kiếp không đáng hấp dẫn?

Không ai không phải là những nhân vật lớn đứng đầu trong các lĩnh vực, là những người đứng trên đỉnh Lục giới!

Vậy bọn họ... Cũng không thể nào chấp nhận cơ duyên này.

Giang Hữu Thanh đã âm thầm tỉnh lại, nghe được lời nói của Diệp Thu Bạch thì cười lạnh một tiếng, nói:

Hơn nữa dựa theo lời hắn nói, có nghĩa là Diệp Thu Bạch đã không chấp nhận lấy cơ duyên to lớn này.

"Không muốn gia nhập Thần giới thì đương nhiên không thể có được cơ duyên này. Rồi sẽ có một ngày ngươi phải hối hận."

Kỳ Ngộ không khỏi cười khổ nói: "Không thể không nói, nếu ta có thể lựa chọn tiếp nhận, cho dù muốn ta gia nhập Thần giới... Dù sao đây cũng là phương pháp trải qua chín tầng lôi kiếp đó."

Nói đến đây, Kỳ Ngộ ngẩng đầu lên nhìn Đăng Thần Đài, cảm khái: "Đã sớm nghe nói bên trong Đăng Thần di tích có ẩn chứa cơ duyên cực lớn. Thật không ngờ cơ duyên này lại lớn đến mức như vậy... Chỉ tiếc không thể đạt được."

Cũng lấy được lệnh bài tương ứng với thứ tự.

Thạch Sinh, Phương Khung, Cửu Bạch Lộ, Cổ Thánh và Mục Phù Sinh đều lần lượt đi vào Đăng Thần Đài.

Nghe vậy, Giang Hữu Thanh sửng sốt, nhìn bọn họ với ánh mắt không thể tin được.

Có thể nói ra những lời như vậy, đương nhiên cũng chứng tỏ rằng người của Thần giới hiểu rõ về Đăng Thần Đài.

Kỳ Ngộ nhìn đối phương cầm lệnh bài nhảy xuống, trêu ghẹo nói: "Điểu nhân, ngươi sẽ không chấp nhận chứ?"

"Hơn nữa... Có lẽ nơi này chỉ có một mình ngươi là không muốn nhận lấy cơ duyên này."

"Được rồi được rồi, muốn đánh thì cứ ra tay được, đừng nói lảm nhảm."

"Ta là thiếu tộc trưởng của Tất Phương tộc, sao có thể chấp nhận điều kiện kia được? Còn nữa, ta nói lại lần nữa, nếu ngươi còn gọi ta là điểu nhân nữa thì ta sẽ giết ngươi."

Tất Viêm tức giận nói:

Diệp Thu Bạch không có phản ứng gì.

Cơ duyên to lớn dường ấy mà không chấp nhận sao?

Lúc này, cuối cùng cũng đến lượt Đỉnh Huyền bước lên Đăng Thần Đài. Nhưng rốt cuộc hắn có chấp nhận hay không thì không ai biết được, trong ánh mắt hắn không hề có chút gợn sóng.

Ngay sau đó là thiếu tộc trưởng của Tất Phương tộc.

Nhưng mà chẳng mấy chốc bọn họ cũng đi ra từ trong luồng thần quang kia.

Cổ Thánh ngậm cọng cỏ đuôi chó, nhếch miệng cười nói: "Làm sao có thể chấp nhận được."

Thạch Sinh lắc đầu.

Diệp Thu Bạch cười cười nhìn bọn họ, hỏi: "Chấp nhận?"

Kỳ Ngộ khoát tay.

Tất Viêm nhướng mày, sau đó xoay người khoanh tay cười lạnh nói: "Chờ ta vượt qua tầng lôi kiếp thứ hai lại đến giết ngươi."

Kỳ Ngộ nói: "Nói ngươi là điểu nhân quả nhiên không sai mà."

Tất Viêm tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nhưng mà lần này hắn không nói mấy lời tàn nhẫn nữa.

Dù sao thì hiện giờ hắn cũng đánh không lại Kỳ Ngộ, nếu nói nữa chỉ bị trào phúng tiếp mà thôi.

Vẫn nên nhịn một chút thì tốt hơn.

Một Tử Tình theo sau Tất Viêm, đương nhiên cũng không chấp nhận.

Khi Hạo Thiên đi xuống thì nói với Diệp Thu Bạch mình cũng không nhận.

Tông Vân... Tông Vân không nói gì, không ai biết, nhưng cũng không có ai đi hỏi.

"Xem ra sư huynh của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều đấy... Nhưng mà cũng không kém, nhưng nghĩ rằng chúng ta sẽ cho các ngươi tùy ý đi ra ngoài sao? Làm sao có thể thả hổ về rừng được đây?"

Mục Phù Sinh tiến lên nhìn hai người, thản nhiên nói:

Quả nhiên.

Trong tình huống địch nhiều ta ít thế này mà dám thốt ra những lời đe dọa như vậy, hiển nhiên là do quá ít va chạm với mặt tối của xã hội.

Phó Viễn ở bên cạnh nghe hắn nói vậy thì biến sắc, nhanh chóng bịt miệng Giang Hữu Thanh lại nhưng đã muộn, lời cũng đã nói ra hết rồi.

"Đợi sau khi ra ngoài, nhất định ta sẽ báo tin tức này cho phía trên. Đến lúc đó, các ngươi sẽ gánh chịu lửa giận vô tận của Thần giới!"

Sau đó là Thanh Minh học viện, Tiên giới học viện và Ma giới học viện.

Đương nhiên Thần Tích học viện lấy được vị trí cuối cùng, cũng chính là hạng tám.

Thành tích này.

Thần giới chưa bao giờ có, nhìn lại toàn bộ lịch sử của những trận giao lưu học viện Lục giới từ trước đến nay cũng chưa bao giờ có.

Hai người Giang Hữu Thanh và Phó Viễn có thể tưởng tượng ra được, đợi đến khi bọn họ ra ngoài rồi thì chào đón bọn họ sẽ là lửa giận ngập trời của bên trên như thế nào.

Chỉ sợ lúc đó toàn bộ Thần Tích học viện cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng mà kết cục đã định, hai người bọn họ không thể thay đổi được.

Người của Thanh Minh học viện, Thương Huyền học viện lần lượt dùng lệnh bài để truyền tống ra ngoài.

Giang Hữu Thanh và Phó Viễn nhìn đám người Mục Phù Sinh, Kỳ Ngộ với ánh mắt đầy oán hận, nói:

Ma Thú học viện đứng thứ tư.

Hỗn Linh học viện đứng thứ ba.

Thương Huyền học viện đứng thứ hai.

Dựa theo tình huống hiện tại mà đánh giá thì Thanh Tiêu học viện của Phàm Nhân giới đứng nhất.

Nhìn thứ tự trong tay, sắc mặt của hai người đều cực kỳ khó coi.

Sau khi tất cả mọi người đã lên Đăng Thần Đài xong, không ai ngăn cản Giang Hữu Thanh và Phó Viễn nữa. Lúc này hai người họ mới đi lên nhận lấy cơ duyên này, đồng thời cũng lấy được lệnh bài.

"Các vị, các vị thấy có đúng không?"

Diệp Thu Bạch và Cửu Bạch Lộ đều nở nụ cười bất đắc dĩ.

Tiểu tử này, xem ra là không muốn bại lộ thực lực trước mặt những người khác, cho nên mới nói như vậy để những người khác cũng nổi lên sát tâm.

Kỳ Ngộ cũng hiểu được.

Trong lòng hắn thầm mắng Mục Phù Sinh là một tên âm hiểm, nhưng bọn họ đang kết minh cho nên hắn cũng chỉ có thể chủ động tiến lên đáp: "Đạo lý này rất đúng."

Ngay sau đó ra tay giết chết hai người Giang Hữu Thanh và Phó Viễn.

Đến lúc này, toàn bộ các học viên của Thần Tích học viện phái ra đều chết hết!

Bỗng nhiên Thạch Sinh nhìn ngó xung quanh, hỏi: "Kỳ quái, Quý Thánh nữ đâu? Từ lúc bắt đầu đã không thấy nàng, còn chưa đến sao? Không phải là..."

Đám người Diệp Thu Bạch nhìn nhau, sắc mặt đều trầm xuống.

Không thể nào... Nếu Quý Thiên Dao chết ở trong này.

Mặc dù không biết thái độ của sư tôn sẽ như thế nào, nhưng có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

"Chắc là không đâu, Quý Thánh nữ có Hồng Mông Tử Khí mà sư tôn cho, hơn nữa còn được sư tôn dạy qua vài lần, khả năng là đang bị nhốt ở chỗ nào đó thôi."

"Chờ một chút xem sao."...

Lúc này.

Trên mặt biển bên ngoài Đăng Thần di tích.

Không gian trên biển bắt đầu vặn vẹo.

Xoáy nước khổng lồ lại xuất hiện!

Tất cả mọi người trên hải thuyền đều nhìn chằm chằm vào vòng xoáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận