Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1378 - Mục Phù Sinh ra tay!

Nội viện Hỗn Linh học viện.

Tiểu viện chữ Thiên số một được bao quanh bởi từng lá chắn phù triện.

Mục Phù Sinh mặt xám như tro nhìn ngọc bội truyền âm trong tay.

Đi, hay không đi...

Đây là một vấn đề.

Tất nhiên tin tức từ chỗ Diệp Thu Bạch đã truyền đến chỗ Mục Phù Sinh.

Khi Mục Phù Sinh nghe xong, ánh mắt tràn đầy sự bất lực.

Lại nghĩ đến lời Cửu Bạch Lộ nói.

Tạo cho người khác ảo giác rằng mình vẫn chưa rời đi.

Từ Hỗn Linh học viện đến lăng mộ Thân vương ở hoang mạc phía nam là một quãng đường rất xa.

Nữ nhân này quá đáng sợ...

Chắc chắn không có hại gì!

Dù sao cũng là sư huynh sư đệ của mình.

Dù sao thì bên ngoài có rất nhiều cường giả như vậy, muốn khiến người khác không phát hiện ra sự tồn tại của mình, Mục Phù Sinh cũng khó làm được.

Nhân quả thật sự không thể tránh khỏi sao?

Mục Phù Sinh sử dụng Tạo hóa thần phù và phù triện tăng tốc, chạy hết tốc lực cũng mất trọn một ngày.

Chỉ là điều này càng khiến Mục Phù Sinh kiên định hơn với ý định tránh xa Cửu Bạch Lộ trong tương lai.

Đi hay không đi? Chắc chắn phải đi rồi!

Mặc dù không biết làm như vậy có ý nghĩa gì không, nhưng theo suy nghĩ của Mục Phù Sinh, có thể che giấu tung tích của mình thì cứ che giấu.

Sau khi vào lăng mộ, hắn đã có bản đồ do Diệp Thu Bạch truyền đến.

Đã quyết định đi nên Mục Phù Sinh liền thu hết phù triện đã khắc trong những ngày qua vào nhẫn không gian, không giải trừ lá chắn phòng ngự xung quanh tiểu viện, cứ vậy mà lặng lẽ rời đi.

Trực tiếp thi triển thượng cổ thần lôi, dùng một canh giờ đã vượt qua đám tượng binh mã đất nung.

Khi hắn đến gần lăng mộ, nhìn thấy rất nhiều cường giả đứng bên ngoài nên ẩn giấu hơi thở của mình, nói một tiếng với đại trưởng lão rồi từ chỗ đại trưởng lão nhanh chóng tiến vào lăng mộ.

Chỉ có thể nói với đại trưởng lão, rồi nhờ đại trưởng lão giúp che chắn thôi.

Hẳn là mấy người đại sư huynh bị nhốt bên trong đi?

Chỉ là mộ đạo này quanh co khúc khuỷu cuối cùng vẫn sẽ quay về điểm xuất phát, tạo thành vòng tròn khép kín, căn bản không thể đi ra được!

Nam tử cười nói: "Còn biết lễ nghĩa, nhưng quy củ vẫn không thể gạt bỏ, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là vào mê cung cùng bọn họ phá giải phù triện của ta, hai là ở bên ngoài so tài với ta?"

Lúc này, trên mặt đất trước mặt hắn trải đầy phù triện.

"Đương nhiên, không chỉ không nhìn thấy mà còn không nghe thấy, không cảm nhận được".

Đi qua mộ thất và mộ đạo đến được chỗ hộ lăng giám.

"Ta không vào nữa, xin được lĩnh giáo lực lượng của tiền bối".

Mục Phù Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn nam tử, nói:

"Vậy thì tốt!"

Cúi đầu nhìn xuống, những phù triện này giống như gương, bên dưới là mộ đạo như mê cung.

Mục Phù Sinh không trả lời mà lại hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi:

"Tiền bối, trong phù triện của ngươi, bọn họ không thể nhìn thấy chuyện xảy ra ở đây chứ?"

Dù không hiểu ý hắn nhưng nam tử vẫn cười gật đầu:

Còn có thể nhìn thấy từng người đang chiến đấu với ma thú hoặc vượt qua, hoặc tử vong trong các mộ đạo!

Mục Phù Sinh chắp tay nói: "Tiền bối".

Nghe thấy giọng nói này, Mục Phù Sinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt có một nam tử mặc vũ y, đội kim quan, cầm phù bút, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Ồ? Thì ra còn có kẻ lọt lưới?"

"Ồ?"

Nam tử tỏ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh rồi đột nhiên cười:

"Ngươi hỏi ta mấy điều trước chẳng lẽ là vì chuyện này?"

Mục Phù Sinh gật đầu.

"Tuy ta đã chết trăm vạn năm, chỉ còn lại một sợi tàn hồn ở đây, thực lực không bằng khi đó, nhưng dù sao cũng vẫn có thực lực Tổ Cảnh đỉnh. Ngươi nhiều nhất chỉ có thực lực Tổ Cảnh trung kỳ, tự tin có đánh bại ta như vậy sao?"

Mục Phù Sinh cười nói: "Không tự tin lắm, nhưng ta cũng là một phù sư, cũng hiểu một đạo lý".

"Nói thử xem"

Nam tử nhìn Mục Phù Sinh với vẻ hứng thú.

"Một khi rơi vào trong phù triện, muốn phá giải thì độ khó càng lớn, càng không có cơ hội sống sót".

"Ngươi rất thông minh, hẳn là phải biết..."

Chỉ thấy phù triện ngưng tụ quy tắc chi lực khổng lồ của mộ thất, hóa thành một thanh trường kiếm chỉ thẳng Mục Phù Sinh!

Dứt lời, nam tử liền vung bút lông phác họa trong hư không, một tờ phù triện nhanh chóng được khắc dấu!

"Ngươi rất tốt! Xem ra thiên phú phù triện của ngươi không thấp, vậy để ta xem thử tiểu bối thời đại này rốt cuộc đã trưởng thành đến mức nào".

Nam tử đột nhiên vứt bỏ lớp mặt nạ nho nhã, ngửa đầu cười lớn.

"Ha ha... Ha ha ha ha!"

"Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm thì những trận pháp hấp thụ lực lượng thần hồn trong mộ đạo trước đó cùng với cấm chế ăn mòn thần hồn trong mê cung phù triện này đều dùng để rút lấy lực lượng thần hồn làm chất dinh dưỡng cho bản thân... hay là cho vị ở trong mộ thất chính?"

Tất nhiên, còn có một điểm quan trọng nữa.

Một khi rơi vào trong phù triện, chưa nói đến việc có phá vỡ được phù triện hay không.

Hiển nhiên Mục Phù Sinh đã tìm được sơ hở của phù triện này, nhưng nếu vào trong phá vỡ phù triện thì người khác sẽ biết được thực lực của hắn.

Sau đó khi ra ngoài, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của nam tử này, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ phải ra tay.

Nơi này tập hợp nhiều thiên kiêu ở Thiên Cơ đại lục, đến lúc đó thì mọi người đều biết được thực lực mà hắn ẩn giấu!

Sao có thể được chứ?

Tóm lại, Mục Phù Sinh vẫn chọn trực tiếp đối đầu với nam tử.

Dù không có nắm chắc trăm phần trăm, dù sao cũng chưa biết được thủ đoạn của đối phương, nhưng cơ hội chiến thắng vẫn cao hơn nhiều so với việc vào trong phù triện phá giải, sau đó tiêu hao không ít rồi lại ra ngoài chiến đấu với nam tử này."

Mục Phù Sinh không để ý, tiếp tục nói:

Nụ cười trên mặt nam tử đã biến mất, thay vào đó là sự âm trầm.

"Trăm vạn năm rất dài, hẳn là tiền bối cô đơn lắm đi? Vậy nên phải tìm chút thú vui chứ!"

Cho nên lời ngươi nói chỉ cần phá vỡ phù triện coi như thông qua cũng chỉ là lời nói dối, chỉ là sở thích quái đản của ngươi mà thôi".

"Thân vương quốc đã xây dựng lăng mộ, còn xây dựng hộ lăng giám, tự nhiên không muốn người khác lấy được đồ trong lăng mộ rồi, cho nên tác dụng của hộ lăng giám chính là giết chết mọi kẻ xâm nhập.

Mục Phù Sinh mỉm cười nhìn nam tử, vạch trần:

Nam tử nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Biết quá nhiều thì không sống được lâu!"

Nói xong, trường kiếm bắn nhanh!

Lúc này Mục Phù Sinh cũng cười khẽ, sau khi giải trừ cấm chế của sư tôn, tiên khí từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn phun trào.

Đồng thời tay phải vươn ra, trong lòng bàn tay có sáu loại thượng cổ thần lôi chi lực tuôn trào!

Thần lôi chi lực thành từng lôi đình trường thương trực tiếp đánh tan phù triện.

Nam tử kinh hãi nói:

"Tổ Cảnh đỉnh phong, sao có thể chứ?! Sao ngươi không chịu cấm chế ảnh hưởng?"

Phải biết rằng, cửa vào lăng mộ có cấm chế hạn chế những người có tu vi trên Tổ Cảnh trung kỳ tiến vào.

Mục Phù Sinh không trả lời hắn.

Trước đó, hắn đã tìm sư tôn đặc chế một loại cấm chế có thể che giấu lực lượng trong cơ thể mình.

Cấm chế của lăng mộ Thân vương làm sao có thể nhìn ra thực lực của Mục Phù Sinh chứ?

"Không phải ngươi là phù sư sao? Sao không dùng phương thức của phù sư để so đấu?"

Mục Phù Sinh cười nói:

"Tiền bối có kinh nghiệm phù sư trăm vạn năm, để chắc chắn, ta đương nhiên không thể trực tiếp so đấu sở trường của ngươi rồi.

Huống hồ ngươi không có phù triện dự trữ, chỉ có thể khắc dấu tại chỗ, trực tiếp ra tay sẽ có lợi cho ta hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận